Chương 1: Kiếp hậu thủ phùng

hác mây khổng lồ đổ xuống từ biển mây trên đỉnh Thương Sơn, hạc trắng mở đường, linh điểu đua hót, thoáng lướt qua đỉnh mây có một bóng người sắc trắng bạc đang đứng.

Đằng sau người đó còn có bốn vị trưởng lão, năm mươi đệ tự, sau lưng cẩm bào màu xanh biếc là hình vẽ song ngữ cùng màu, ở giữa thêu một chữ "lâm".

Advertisement

Người đứng đầu đứng trong mây mù lượn lờ, nửa ẩn nửa hiện, không thể trông rõ, chỉ cảm thấy người ấy thăm thẳm vời vợi như đỉnh Thương Sơn phủ đầy tuyết trắng, như xa cách ngoài ngàn dặm, khiến người ta không thể kìm lòng được muốn cúi đầu kính phục.

"Nhìn kìa, là người của Lâm Viễn tiên tông!"

"Người đứng đầu chắc là Hoài Vọng Tiên tôn?"

"Phong thái tiên nhân như vậy, ngoại trừ Hoài Vọng Tiên tôn còn là ai được nữa!"

Bên dưới thành Lộ Tê, dù là phàm nhân hay tu sĩ, thì giờ khắc này tất cả cũng cùng ngẩng đầu lên ngóng trông nhìn về hướng đường mây, đáy lòng vô thức sinh ra cảm giác thán phục và ngưỡng mộ.

Kiêm Trúc đầu đội duy mạo đứng trong đám người, tạp âm nghị luận từ bốn phía vẫn còn tiếp tục:

"Lâm Viễn tông sắp nghênh tiếp ai sao, ngay cả Tiên tôn cũng phải xuống núi."

"Khả năng là cái gì nhân vật trọng yếu."

"Chắc là đạo lữ của Tiên tôn?"

Kiêm Trúc, "…" Chắc cái rắm.

Tiếng bàn tán xôn xao còn chưa ngưng, từ chân trời đột nhiên vang lên một tiếng chuông khánh hồn hậu kéo dài. Hai con nai trắng kéo một cỗ xe gỗ đàn từ đằng xa chạy đến gần, trong chốc lát đã dừng lại trước đoàn người của Lâm Viễn tông.

Màn xe xốc lên, đôi bên cùng thi lễ một cái, tiếp đó đoàn người đi cùng với Lâm Viễn tông.

Nhưng mà chỉ trong thoáng chốc họ đã biến mất nơi chân trời, áng mây do Tiên tôn Hoài Vọng xuống núi dẫn theo cứ treo trên vùng trời của thành Lộ Tê rất lâu không tan.

"Ôi, tiên nhân, tiên nhân…" Phàm nhân trong thành hướng người về phía Lâm Viễn tông lạy một cái, người buôn bán thì quay đầu trở lại cửa tiếp tục chào hỏi khách. Qua hai ngày nữa là đến ngày Lâm Viễn tông cử hành tuyển chọn đệ tử, nên mấy ngày nay thành Lộ Tê du khách đến như dệt cửi, cực kỳ náo nhiệt.

Kiêm Trúc thu tầm mắt tìm một quán trà nhỏ ngồi xuống, tiểu nhị nhiệt tình cầm thực đơn lại đây bắt chuyện, lúc này y lại không có khẩu vị gì, chỉ gọi một bình trà xanh.

Tiểu nhị lạnh mặt trong nháy mắt, khăn vắt lên vai, xoay người đi vào kệ bếp. Không bao lâu đã bưng trà lên, chén trà "cạch" một tiếng đặt trên bàn, vẩy ra vài giọt nước nóng.

Kiêm Trúc liếc mắt nhìn, tay áo nâng lên hơi phe phẩy.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng nói, "Thái độ của tên tiểu nhị nhà ngươi là sao thế, nhìn người bằng đồ ăn hả?"

Kiêm Trúc quay đầu nhìn lại, thấy bên bàn gần đó có một thanh niên đứng lên, đi thẳng tới bên cạnh mình đập mấy lạng bạc vụn xuống, nói với tiểu nhị vẻ mặt khó chịu, "Lên đĩa thịt bò, lạc rang, ta mời bằng hữu ta ăn!"

Tiểu nhị thu tiền, vội khom lưng gật đầu.

Người vừa đi, thanh niên đó đã ngồi xuống bên cạnh Kiêm Trúc như đã quen biết, "Ngươi đừng để bụng với kẻ đầu cơ này, ta ghét nhất là đám người nâng cao giẫm thấp!"

Căm ghét trên mặt thanh niên không giống giả vờ, Kiêm Trúc thầm nghĩ, hẳn đây cũng là một người có chuyện xưa, "Đa tạ giải vây."

Hai người có qua có lại xem như là làm quen, Kiêm Trúc biết được thanh niên trước mặt mình tên là Giang Triều Vân, là chi thứ của Giang gia ở Yến Đô. Các thanh niên trẻ tuổi đằng sau hắn cũng là chi thứ của các gia tộc khác, mọi người cùng hợp thành nhóm đến tham gia tuyển chọn đệ tử của Lâm Viễn tông.

Advertisement

Giang Triều Vân nói, "Trực hệ trong tộc thiên phú xuất chúng, thêm vào tài nguyên hậu đãi nữa, tư chất cao hơn chúng ta rất nhiều. Chúng ta từ nhỏ đã phải chịu kỳ thị, muốn thay đổi vận mệnh chỉ có thể đi bái sư."

Kiêm Trúc cầm chén trà cụng một cái với hắn, "Cố lên."

Giang Triều Vân uống trà, tiện thể mở máy hát, "Đúng rồi, các huynh nói xem người mà Lâm Viễn tông nghênh đón là thần thánh phương nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!