Chương 9: (Vô Đề)

Edit: Tagoon

Đầu Ngũ Giác long rất lớn nhưng lại không được thông minh cho lắm, tính tình cũng không tốt, rất dễ dàng bị chọc giận.

Người trong bộ lạc sau khi quan sát Ngũ Giác long một hồi lâu thì quyết định từ bỏ phương pháp dùng đuốc xua đuổi lúc trước, cuối cùng chọn cách tìm người tới chọc giận Ngũ Giác long, sau đó dụ Ngũ Giác long chạy theo đến đầm lầy.

Dọc theo đường đi, bọn họ đã thay người được vài lần, nhóm nào chạy mệt thì lập tức đổi sang nhóm khác rồi tiếp tục. Mà con Ngũ Giác long kia thế nhưng không phát hiện, cứ thế đuổi ở phía sau chạy vào đầm lầy.

Lúc Ngũ Giác long còn chưa rơi vào bãi lầy, cái đầu mọc rất nhiều sừng kia lực sát thương vô cùng lớn, lớp da cũng không dễ dàng bị phá rách, nhưng khi nó đã bị vây hãm trong vũng bùn không thể động đậy......

Hùng Dã dẫn dắt mọi người chặt cọc gỗ cắm trong bãi lầy tạo thành một cái bẫy, vũ khí móng vuốt nhất tề ra trận, cuối cùng giết chết được Ngũ Giác long, lại cắt nhỏ thân thể nó ra, lôi từng tảng thịt một ra khỏi đầm lầy.

Toàn bộ kế hoạch và cả các loại công việc, Hùng Dã đều tích cực tham dự.

Y vẫn là lần đầu tiên đi săn con mồi lớn như vậy, bức thiết cần phải học tập một phen, cũng dụng tâm ghi nhớ mỗi một quá trình.

Hùng Dã làm việc luôn quên mình, cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng khi y dẫn dắt mọi người mang hết toàn bộ chỗ thịt Ngũ Giác long lên bờ, lại theo bản năng gọi Sư Lệ: "Sư......

"Hùng Dã hô lên một chữ, sau đó biểu tình cứng đờ, lại đem từ định nói ra nuốt trở về trong bụng. Trước kia mỗi lần có thu hoạch, y đều chia sẻ với Sư Lệ niềm vui sướng này, Sư Lệ cũng sẽ ở ngay bên cạnh y. Nhưng hiện tại...... Cả một ngày hôm nay, Sư Lệ vẫn luôn trốn tránh y. Hùng Hà dường như vừa lúc chú ý tới Hùng Dã, nói:"Dã tiểu tử, ngươi và Sư Lệ sao lại thế này? Ngươi ngày hôm qua làm sao lại đột nhiên đánh hắn?

Tuy rằng hắn có hơi lười, nhưng các ngươi nếu tính toán ở bên nhau cả đời, ngươi vẫn nên bao dung hắn một chút."

"Hà thúc, ta biết."

Hùng Dã trả lời, có chút bực bội gãi gãi đầu mình.

Sư Lệ không muốn cùng y kết thành bạn lữ, chuyện này y không biết phải nên nói với người khác như thế nào. Vì thế ở trong mắt người khác, ngày hôm qua chính là y đánh Sư Lệ......

Tình huống này làm y thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Rốt cuộc y cũng không thích để cho người khác biết chuyện Sư Lệ không muốn cùng y kết thành bạn lữ, lại cũng phát sầu kế tiếp phải làm sao bây giờ.

Sư Lệ...... Rốt cuộc muốn thế nào?

Hùng Dã nghĩ như vậy, theo bản năng lại tìm tới chỗ Sư Lệ.

Sau đó y liền nhìn thấy Sư Lệ đứng bên ngoài đám đông, trên người chẳng dính vào dù chỉ một chút nước bùn, đang nói chuyện với Lang Âm.

Lang Âm là con gái của Hùng Hà, so với y thì lớn hơn một tuổi. Mà mẹ của Lang Âm sau khi sinh ra Lang Âm vẫn luôn ở cùng một chỗ với Hùng Hà. Năm đứa con của Hùng Hà có ba đứa đều là do mẹ Lang Âm sinh.

Trong 3 đứa trẻ này, Lang Âm là lớn nhất, đẹp nhất, cũng là đứa Hùng Hà thích nhất.

Hùng Hà rốt cuộc là bộ lạc tộc trưởng, thực lực còn rất cường đại, bản thân mẹ Lang Âm thực lực cũng không kém, cho nên Lang Âm từ nhỏ đến lớn đều chưa từng phải chịu đói lần nào. Lúc Hùng Dã đói bụng ở trong sông đào cua bắt ốc ăn thì Lang Âm lại ở bờ sông hái hoa bắt bướm.

Hùng Dã khi còn nhỏ từng rất hâm mộ Lang Âm, nhưng sau lại không hâm mộ nữa. Bởi vì Lang Âm bị nuông chiều lớn lên như vậy căn bản sẽ không am hiểu đi săn.

Chẳng qua, liền tính không am hiểu đi săn, sinh hoạt của Lang Âm vẫn tươi đẹp như cũ. Nàng có một người cha đang làm tộc trưởng, lớn lên còn rất xinh đẹp, cánh đàn ông trong bộ lạc hiếm có ai lại không thích nàng.

Hùng Dã vẫn luôn biết Lang Âm thích Sư Lệ, y còn từng chứng kiến Lang Âm đưa đồ ăn cho Sư Lệ.

Chẳng qua, từ khi chuyện y muốn cùng Sư Lệ kết làm bạn lữ truyền ra ngoài, Lang Âm liền bắt đầu đong đưa với các nam nhân khác trong bộ lạc. Kết quả hiện tại, nàng lại tới tìm Sư Lệ.

Hoặc là...... Là Sư Lệ tới tìm nàng?

Hùng Dã trong lòng có chút khó chịu. Nhưng mọi người trong bộ lạc còn đang thèm nhỏ dãi thịt Ngũ Giác long, không rảnh lo chú ý tới người khác.

Ngay cả Hùng Hà cũng hoàn toàn không chú ý tới con gái mình đang làm gì mà khá chuyên tâm gõ tấm thuẫn trên đầu Ngũ Giác long: "Bên trong không ngờ lại rỗng thật...... Cơ mà tấm thuẫn này thoạt nhìn thật không tồi, có thể treo ở cửa bộ lạc."

Hùng Bạch vòng hoa trên đầu đã sớm không biết đi nơi nào nhưng thật ra còn nhớ tới Hùng Dã. Nàng đi tới bên cạnh Hùng Dã, nuốt một ngụm nước miếng: "Hùng Dã, ngươi cảm thấy thịt Ngũ Giác long là cái hương vị gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!