Edit: Tagoon
Hùng Dã mang thịt Lăng Bối long trở lại huyệt động của mình, nhìn bên trong quét tước sạch sẽ, đột nhiên không còn dũng khí bước vào.
Năm trước, huyệt động y có rất nhiều đồ vật.
Bên trong có da thú mà y tích cóp, viên đá xinh đẹp y nhặt được, còn có xương cốt của loài khủng long nào đó y săn được.
Nhưng qua mùa đông trước, sau khi thông báo của y và Sư Lệ được tiếp nhận, y liền đem tất cả mấy thứ này ra, da thú y cho Hầu gia gia, nhờ vả Hầu gia gia giúp y làm quần áo và đệm.
Viên đá xinh đẹp thì đưa cho tư tế gia gia, nhờ tư tế gia gia làm cho y một hôn lễ hoàn mỹ.
Đến nỗi mấy khúc xương khủng long kia...... Sư Lệ không thích mấy thứ này, y liền vứt.
Lúc ấy, ngay cả đồ ăn trong mùa đông y chuẩn bị cho mình, y cũng chia cho Sư Lệ một nửa.
Sư Lệ vừa mới gia nhập bộ lạc không lâu, bởi vì phải nuôi cả mẹ và em trai nên trong tay hắn không có tồn lương gì cả. Đến nỗi y...... Y thức tỉnh thành gấu ngựa, trong mùa đông có thể thông qua ngủ đông để tiết kiệm đồ ăn.
Kết quả hiện tại, Sư Lệ thế nhưng đổi ý.
Hùng Dã cảm thấy có chút tức giận, nhưng lại nhịn không được tìm mọi lý do cho Sư Lệ, tỷ như đàn ông cường đại đều sẽ muốn sinh thật nhiều hậu đại, Sư Lệ nghĩ như vậy thật ra cũng không kỳ quái.
Nhưng Sư Lệ nếu như không muốn, lúc trước có thể cự tuyệt y, y cũng sẽ không dây dưa không rõ, vì sao đến tận bây giờ mới nói?
Sư Lệ lúc trước vẫn luôn đối xử rất tốt với y, hiện tại đột nhiên thay đổi, có phải là không thật lòng hay không, có phải Dương Oánh hay Dương Tốc đã nói gì đó chăng?
Hùng Dã suy nghĩ rất nhiều, nhìn huyệt động sạch sẽ của mình, lại nhìn trên người toàn là vết máu, y xách theo thịt Lăng Bối long rồi đi ra ngoài.
Y tiếp tục ở lại trong bộ lạc, khẳng định sẽ có rất nhiều người tới hỏi chuyện giữa y và Sư Lệ, y vẫn nên rời đi trước thì tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Hùng Dã chạy trốn càng nhanh.
Phụ cận bộ lạc có một dòng suối nhỏ, người trong bộ lạc sẽ rắc một ít hạt giống cây có thể ăn được ở cạnh bờ, cũng hay tới nơi này lấy nước hoặc là giặt rửa đồ vật.
Nhiều người đi lại thường xuyên đã hình thành nên một con đường nhỏ.
Hùng Dã muốn tới bên đó, nhưng nghĩ đến nơi mọi người thường đi khẳng định sẽ có người, liền hướng về phía hạ du đi tới, sau đó chui thẳng vào trong nước.
Y ngâm mình trong nước, tắm rửa sạch sẽ đồng thời rửa sạch miếng thịt Lăng Bối long, sau đó lại đặt thịt Lăng Bối long trên bờ, bắt đầu lật mấy cục đá bên dòng suối.
Y khi còn nhỏ lúc đói bụng, thường thường tới bên dòng suối, mở cục đá bên suối ra tìm xem có con cua gì đó hay không, có đôi khi còn bắt được rắn......
Hùng Dã chậm rãi lật đá, nhưng đại khái là do trời lạnh, y không lật ra được thứ gì. Nhưng thật ra bởi vì ngày mưa, bờ sông có không ít giun bò ra thông khí.
Hùng Dã cũng không biến lại về hình người.
Y từ trong nước bò ra, đặt mông ngồi ở bờ suối, dùng móng vuốt thật dài của mình đào giun.
Móng vuốt y rất dài, một vuốt đi xuống có thể cạo ra cả tảng lớn bùn đất, sau đó y liền nhặt ra từ trong đó những con giun có lẽ so với móng vuốt của y còn nhỏ hơn từng đám từng đám......
Hùng Dã làm rất nghiêm túc, cứ đào như vậy đã được vài tiếng đồng hồ, mấy con giun đào được bị y đặt ở trên mấy phiến lá to rộng, ước chừng có một đống lớn.
Trong lúc bất tri bất giác, mưa tạnh rồi.
Hùng Dã ngửi ngửi mùi hương trong không khí, đột nhiên nhìn về một phía: "Chu Tịch?"
Hùng Dã gọi Chu Tịch một tiếng, nhưng Chu Tịch không hề đáp lại. Hùng Dã ngẩn người, thực mau liền ý thức được nguyên nhân.
Khứu giác của y rất nhạy, mùi vị cách xa một km cũng có thể ngửi được, Chu Tịch e là vẫn còn ở rất xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!