Edit: Tagoon
Hùng Dã vừa nói chuyện vừa ngửi ngửi mùi vị trong không khí.
Là người thức tỉnh thành gấu ngựa, cho dù không biến thành hình thú thì khứu giác của y vẫn phi thường nhanh nhạy.
Y có thể rõ ràng ngửi ra được người trước mắt chính là Sư Lệ.
Chỉ là...... Sư Lệ không phải như thế này.
Hùng Dã nhíu mày nhìn Sư Lệ.
Sư Lệ nghe Hùng Dã nói thì cảm thấy sửng sốt.
Hùng Dã đột nhiên hỏi như vậy...... Gã ý thức được, phản ứng của mình đã làm cho Hùng Dã hoài nghi.
Gã theo bản năng nói: "Ta đã nói về sau chúng ta ở bên nhau, ta mỗi ngày đều sẽ cho ngươi ăn thứ thịt tốt nhất."
Câu hứa hẹn này, Sư Lệ vẫn nhớ rất rõ.
Rốt cuộc đời trước sau khi trở thành Thú Vương, Hùng Dã vẫn liên tục nhắc lại. Mà gã vẫn luôn cảm thấy lời hứa hẹn này của mình đặc biệt ngốc.
Có thực lực cường đại rồi, ai còn thiếu một ngụm thịt?
Chẳng qua, sau khi một lần nữa nói ra câu hứa hẹn này...... Sư Lệ không tránh khỏi mà nhớ lại một chút sự tình lúc đó.
Thời gã còn trẻ tuổi thật sự rất thích Hùng Dã, mà Hùng Dã, cũng là lựa chọn tốt nhất của gã khi đó.
Gã cùng mẹ và em trai bị người trong bộ lạc ban đầu đuổi đi. Mẹ gã thực nhỏ yếu, gã lúc ấy lại chưa thức tỉnh, bọn họ thiếu chút nữa đã chết đói, đồng thời cũng gặp rất nhiều nguy hiểm.
Trong một lần nọ gặp phải nguy hiểm gã mới thức tỉnh. Nhưng gã khi đó còn nhỏ, hình thú thức tỉnh cũng là hình thái nhỏ tuổi, căn bản không thể đi săn.
Nếu như gã thức tỉnh sớm một chút, xem ở phân thượng thú hình của gã, một nhà bọn họ có lẽ sẽ không bị đuổi ra khỏi bộ lạc. Cố tình gã lại thức tỉnh chậm.
Một đứa trẻ vừa mới thức tỉnh, cho dù có thức tỉnh thành hình thú cường đại thì cũng hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì. Gã thậm chí bởi vì nhu cầu ăn uống nhiều hơn mà càng thêm đói bụng.
Thẳng đến khi trộm cá của Hùng Dã, gã mới có được sinh hoạt tương đối yên ổn —— Nơi bộ lạc Đại Hùng cư trú là do tư tế đời trước của bộ lạc Đại Hùng tuyển chọn, bên cạnh có sông, bốn phía còn sinh trưởng rất nhiều thực vật có thể ăn được, ở tại khe núi lại cực kỳ an toàn...... Bọn họ rốt cuộc không cần lo lắng buổi tối khi ngủ sẽ bị đánh lén, không thấy được mặt trời của ngày mai.
Nhưng mẹ và em trai chính là hai toà núi lớn đè ở trên người gã, gã cần phải tìm biện pháp có thể cho bọn họ được ăn no.
Những năm đó, gã mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng áp lực, ngày nào cũng phát phiền vì đồ ăn. Những năm tháng đó, cũng chỉ Hùng Dã mới có thể giúp gã cảm thấy nhẹ nhàng một chút.
Là Hùng Dã tuổi nhỏ mang theo gã đến bờ sông bắt cá bẫy tôm, là Hùng Dã nói cho gã cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn, cũng là Hùng Dã, ở rất nhiều lần gã sắp gượng không nổi nữa, đã cho gã một ít thức ăn.
Gã khi đó, là thiệt tình cảm kích Hùng Dã, cũng thích Hùng Dã. Cho nên, Hùng Dã ở thời điểm sau khi bọn họ thành niên ngỏ ý muốn cùng gã kết làm bạn lữ, gã đã đồng ý không chút do dự.
Nhưng sau lại...... Sư Lệ cảm thấy, bởi vì một chút ơn huệ nhỏ mà phải trả giá bằng cả cuộc đời mình, thật sự rất ngốc.
Gã còn bắt đầu chán ghét Hùng Dã tồn tại.
Tất cả mọi người đều biết, gã khi còn nhỏ thiếu chút nữa thì đói chết, là Hùng Dã đã cứu gã.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, nếu như không có Hùng Dã, thì sẽ không có gã sau này.
Tất cả mọi người đều cho rằng, gã có thể trở thành Thú Vương cường đại, là nhờ vào Hùng Dã........
Hùng Dã còn vẫn luôn biểu hiện rất tốt, mọi người xung quanh đều thích Hùng Dã.
Gã chán ghét điều này. Sau khi Hùng Dã chết, gã thậm chí có loại cảm giác rốt cuộc được giải phóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!