Chương 29: Voi Ma-mút

Edit: Tagoon

Chu Tịch nghiên cứu một chút thân thể hiện tại của mình.

Hắn ngay từ đầu cảm thấy mình hẳn là biến thành voi, nhưng thực mau liền ý thức được, thứ hắn biến thành, chỉ sợ không phải voi như trong ấn tượng của mình.

Trước khi mạt thế, voi có rất nhiều chủng loại, trong đó lớn nhất chính là voi Châu Phi

-- Voi Châu Phi thể trọng thậm chí có thể đạt tới trên mười tấn.

Mà hiện tại...... Hắn thế nào cũng cảm thấy, hắn so với voi Châu Phi trong ấn tượng còn lớn hơn rất nhiều? Mặt khác...... Voi Châu Phi hẳn là không có cặp ngà lớn giống như hắn vậy?

Chu Tịch nghiên cứu một chút cặp ngà trước mặt, lấy cái cây bên cạnh để so sánh thì lập tức phát hiện, cái nanh này có lẽ dài đến ba bốn mét.

Lợi hại nha ta ơi!

Hắn không chỉ có cặp ngà dài, lớn lên cũng cao, đại khái cao đến bốn mét. Đến nỗi thể trọng, hắn tuy rằng vô pháp tính ra, nhưng hẳn là so với voi Châu Phi còn lớn hơn một chút ấy nhỉ?

Không chỉ có như thế, voi Châu Phi hình không có lông, nhưng hắn dường như mọc lông rất dài.

Chu Tịch đột nhiên nghĩ tới một loại động vật đã tuyệt chủng từ rất lâu trên địa cầu

-- Voi Ma

-mút.

Voi ma

-mút có lông mọc rất dài, là loài voi lớn nhất trên thế giới, cũng là loài động vật có vú lớn nhất từng tồn tại trên Trái Đất.

Hắn lúc trước còn cảm thấy thú hình của Hùng Dã rất lớn, kết quả hiện tại chính mình một giây biến thành sinh vật so với Hùng Dã còn lớn hơn rất nhiều lần.

Hùng Dã về sau thể trọng có hi vọng đạt tới một tấn, nhưng hắn, hiện tại hẳn là có đến mười tấn?

Chu Tịch: "......" Cái hình thú này, so với tưởng tượng của hắn hoàn toàn không giống!

Thú hình này là nguyên chủ thức tỉnh, không liên quan gì tới hắn. Hắn nguyên bản cho rằng nguyên chủ là một người bẩm sinh ngu dại, hình thú thức tỉnh hẳn là động vật ăn cỏ nhỏ yếu, tương đối ôn hòa.

Kết quả...... Hắn thức tỉnh đích xác đúng là động vật ăn cỏ, nhưng một chút cũng không nhỏ yếu.

Ngay cả loại sư tử như Sư Lệ, hắn chỉ cần một chân đại khái đã có thể dẫm chết?

Chu Tịch phi thường biệt nữu đi vài bước, lại hươ hươ cái mũi của mình vài lần, sau đó quyết định coi như mình vẫn chưa thức tỉnh.

Nếu như người trong bộ lạc biết hắn đã thức tỉnh thành thú hình cường đại như vậy, e là mỗi lần săn thú đều sẽ không quên hắn. Nhưng hắn thì lại sẽ không tham gia săn thú.

Hắn khi còn ở mạt thế đại khái là giết chóc quá nhiều, nảy sinh ra chút vấn đề nhỏ...... Vẫn là không sát sinh thì tốt hơn.

Nếu như thế, chẳng bằng đừng để cho người khác biết thú hình của mình.

Chu Tịch thoáng thích ứng một chút thú hình của mình rồi lập tức biến thành hình người.

Áo quần hắn tốn không ít công phu làm ra đã nứt toạc, may mắn có thể sửa rất nhanh...... Chu Tịch từ trong cái túi mình mang theo lấy ra một viên hạt giống giục sinh, sau đó liền thấy hạt giống kia biến thành dây đằng thật nhỏ, nhanh chóng khâu lại quần áo cho hắn.

Mặc xong quần áo, Chu Tịch nhìn dấu chân khổng lồ trên mặt đất, thở dài.

Hắn lúc trước còn nghĩ, nếu như thú hình của mình đáng yêu, hắn có thể biến thành hình thú rồi dính chặt lên người Hùng Dã, nhưng bây giờ...... Thú hình của hắn và đáng yêu một tẹo quan hệ cũng không có. Cùng hắn so sánh, thú hình của Hùng Dã nhưng thật ra đáng yêu hơn rất nhiều.

Chu Tịch chỉ có thể coi như không biết thú hình của mình là cái gì, tiếp tục đi về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!