Edit: Tagoon
Chu Tịch bình tĩnh thu hồi bàn tay đặt ở trên bụng Hùng Dã, lại tri kỷ đưa cái váy da thú trả lại cho Hùng Dã.
Hùng Dã ngay từ đầu có chút ngượng ngùng, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Vóc dáng của y vẫn rất không tệ, Chu Tịch hẳn là sẽ vừa lòng?
"Ta mới vừa thành niên, cho nên chưa đủ cường tráng. Chẳng qua ngươi yên tâm, về sau ta sẽ ngày càng cường tráng!" Hùng Dã mặc xong váy da thú, vỗ vỗ lên cái bụng gầy nhưng rắn chắc của mình.
"Ngươi như bây giờ rất tốt."
Chu Tịch cười nói, dáng người của Hùng Dã thật sự rất đẹp.
Không giống như những vận động viên ở hiện đại chuyên môn luyện ra khối cơ bắp lớn kiện mỹ, cơ bắp trên người Hùng Dã cũng không lớn, nhưng thoạt nhìn càng đẹp mắt, tuyệt đối là mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt.
Hùng Dã nghe thấy Chu Tịch khen mình, nhịn không được cười rộ lên.
Y lúc trước cảm thấy Chu Tịch không tồi, nhưng cũng không hơn. Bây giờ nghĩ đến Chu Tịch sắp phải trở thành bạn lữ của mình, y lại cảm thấy Chu Tịch chỗ nào cũng tốt hết.
Nhìn xem, Chu Tịch trắng biết bao!
So với Lang Âm còn trắng hơn! Trên mặt cũng không có lỗ chân lông, khẳng định đặc biệt mịn màng, sờ lên đặc biệt sướng!
Đôi mắt hắn đen láy, lông mày đen rậm, mái tóc đen mượt, tất cả đều đẹp!
Chỉ là thoạt nhìn có hơi yếu, y vẫn nên nỗ lực nuôi dưỡng, dưỡng cho Chu Tịch tráng hơn một chút!
Trong động còn chưa nhóm lửa, ánh sáng không đủ, tầm mắt cũng chịu trở ngại, nhưng Hùng Dã vẫn cảm thấy Chu Tịch giống hệt như thiên tiên.
Chu Tịch lúc này lại thấy được vết thương trên người Hùng Dã.
Lúc trước đánh nhau quả nhiên đã để lại vết thương trên người Hùng Dã. Chẳng qua y da lông dày, cho nên miệng vết thương cũng không sâu.
Trên người Hùng Dã vốn có rất nhiều vết thương cũ, hiện tại lại thêm thương mới...... Chu Tịch đổ một cốc nước cho Hùng Dã, bảo Hùng Dã súc miệng, lại cầm chút nước rửa miệng vết thương cho Hùng Dã, cuối cùng còn lấy thảo dược ra giã nát đắp lên vết thương của Hùng Dã.
Động tác của Chu Tịch thực mềm nhẹ, còn không bỏ muối vào trong nước thảo dược, Hùng Dã rất hưởng thụ, càng thêm cảm thấy Chu Tịch vô cùng tốt.
"Ngươi còn chưa ăn cơm tối, ăn một chút gì đi.
"Chu Tịch đắp thuốc cho Hùng Dã xong lại bắt đầu đốt lửa. Hắn dùng một loại gỗ đặc biệt cháy lâu giữ lại mồi lửa ở trong sơn động. Loại gỗ này nếu đặt ở địa cầu, nói không chừng có thể bán ra với giá trên trời. Rốt cuộc chất gỗ thật sự rất tốt, chẳng qua lúc này...... Nó bị dùng để giữ mồi lửa. Ném thêm ít củi vào đống lửa, Chu Tịch nói:"Nhà sắp hết củi rồi."
Đội thu thập mỗi ngày đều sẽ nhặt củi lửa trở về, nhưng nếu nhóm lửa trong sơn động thì phải dùng củi tự mình kiếm được.
"Ta ngày mai sẽ đi đốn ít củi về."
Hùng Dã không chút nghĩ ngợi liền nói.
"Ngày mai chúng ta cùng đi.
"Chu Tịch nói. Hùng Dã vui rạo rực:"Được!" Chu Tịch khẳng định là muốn ở bên cạnh y, không muốn rời xa y......
Lúc trước khi Sư Lệ tìm Hùng Dã nói chuyện, Hùng Dã vẫn không thể tránh né mà nhớ tới những chuyện trước kia giữa hai người. Nhưng lúc này, y không rảnh nghĩ đến những thứ đó.
Y và Chu Tịch ở bên nhau sinh hoạt, thật sự rất giống người một nhà! Có chuyện gì cùng nhau thương lượng, sau đó hảo hảo sinh hoạt......
Hùng Dã tưởng tượng như vậy, thậm chí cảm thấy thời điểm Ngưu Nhị ở đây, bọn họ giống như là một nhà ba người...... Ngưu Nhị chính là em bé cần phải được chăm sóc, khụ khụ!
Sinh hoạt mà y luôn nghĩ tới từ trước tới nay còn không phải là như thế sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!