Chương 16: (Vô Đề)

Edit: Tagoon

Ba người Hùng Dã săn ở nơi cách bộ lạc khá xa, rất nguy hiểm, bọn họ cũng không dám ở lại lâu. Hùng Dã dùng bùn đắp kín miệng vết thương của mình, sau đó lại bốc một ít bôi lên vết thương của chim voi, tránh cho mùi máu tươi tản ra.

Xong xuôi mọi thứ, y lập tức biến thành nguyên hình, cõng chim voi chạy về bộ lạc.

Chim voi này nặng 400-500 kg, thể trọng không xê dịch nhiều so với Hùng Dã. Hùng Dã cõng nó chạy đến tinh bì lực tẫn, cố tình bọn họ còn đi hơi xa, vì thế chạy ròng rã hai tiếng mới vừa đến phụ cận bộ lạc.

"Nơi này đã an toàn, chúng ta ra bờ sông tắm rửa rồi phân chia lại con chim voi này đi." Hổ Nguyệt đề nghị.

Hùng Dã gật đầu tán đồng

-- Y sắp không cõng nổi nữa rồi.

Ba người đi tới bờ suối, xử lí toàn bộ con chim voi.

Da và lông bên ngoài đều cho Hổ Nguyệt dùng làm cái ổ ấm áp. Còn phần thịt bên trong, Hùng Dã lấy bốn phần mười, bao gồm một cái chân lớn, mà Hổ Nguyệt và Hùng Bạch mỗi người lấy ba phần.

Trong lúc săn chim voi, Hùng Dã xuất lực nhiều nhất, trên đường cũng là y khiêng, cho nên nội tạng cũng cho y.

Ba người chia xong, Hùng Dã vác cái chân lớn đi về hướng khe núi.

Phần thịt cộng thêm nội tạng y được chia có thể so với hơn hai trăm cân thuần thịt, đủ cho y ăn hai mươi ngày.

Cơ mà trong tay y không có đủ muối, muốn bảo tồn nhiều thịt như vậy không dễ dàng...... Chẳng biết đội đổi muối đến khi nào mới trở về.

Ba người Hùng Dã vừa mới tiến vào khe núi đã dẫn tới một trận chú mục, người trong bộ lạc một đám hâm mộ cực kỳ.

"Hùng Dã thật lợi hại, lại bắt được con mồi!"

"Thật nhiều thịt a!"

"Hùng Dã hiện tại đều cùng Hổ Nguyệt đi săn thú, y và Sư Lệ thật sự tách ra rồi sao?"

......

"Nói tới Sư Lệ, vài lần đi ra ngoài săn thú gần đây Sư Lệ căn bản chẳng làm cái gì, hắn hình như không được lợi hại như người khác vẫn nói......"

"Sư Lệ hiểu biết vẫn rất nhiều, dạy chúng ta không ít thứ."

"Chỉ nói thôi thì có ích lợi gì?"

"Ngươi cũng đừng nói Sư Lệ, ngươi xuất lực còn không nhiều bằng Sư Lệ đâu!

"...... Gần đây mấy lần săn thú, Sư Lệ tuy rằng đều đi nhưng lại không hề xuất lực, làm cho một vài người trong bộ lạc đã bắt đầu có ý kiến với gã. Chẳng qua cũng có người cảm thấy điều này chẳng sao cả -- Sư Lệ nói cho bọn hắn rất nhiều chuyện, kỳ thật Sư Lệ vẫn rất lợi hại. Nói xong lời cuối cùng, mọi người liền đổi thành hâm mộ Chu Tịch:"Chu Tịch và Hùng Dã ở cùng một chỗ, liền tính không vớt được thịt ăn, nhưng vẫn còn xương cốt nữa mà, hắn vận khí thật tốt!

"Lúc Chu Tịch vừa trở về thì nghe được lời như vậy. Hắn phi thường tán đồng, vận khí của hắn còn rất không tệ, Hùng Dã là một người dễ ở chung. Cơ mà những người này nói như vậy, là bởi vì Hùng Dã lại đánh được con mồi lớn sao? Chu Tịch cõng một ít cành cây khô, xách theo một ít đồ ăn, chậm rì rì bò lên huyệt động của Hùng Dã."Ngươi đã trở lại!"

Tiếng nói của Hùng Dã vang lên, sau đó một phen tiếp lấy đồ vật trên tay Chu Tịch: "Ngươi đi đâu vậy?"

"Ở phụ cận bộ lạc hái chút rau dại.

"Chu Tịch nói, bò lên trên cái đài trước cửa động. Sau đó đã bị trấn kinh một trận -- hắn nhìn thấy một cái đùi gà siêu to khổng lồ! Ở mạt thế, gà biến dị cũng không có cái đùi lớn đến như vậy. Mà cái đùi này, nhìn còn khá ngon ăn......"Đây là cái gì?"

Chu Tịch hỏi.

"Đây là chim voi ta săn được, ngươi có muốn nếm thử hay không?" Hùng Dã nói: "Thịt chim này hương vị còn tốt hơn nhiều so với khủng long."

Chu Tịch nghe được Hùng Dã nói như vậy, hơi hơi ngẩn người, cuối cùng nói: "Cảm ơn." Nói xong, Chu Tịch nhíu mày nhìn về phía Hùng Dã: "Ngươi bị thương?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!