Edit: Tagoon
Hùng Dã đi rồi, Chu Tịch liền nhìn vào mấy con cá.
Thời điểm xảy ra mạt thế, hắn còn đang học đại học.
Cha mẹ hắn đều làm nghiên cứu khoa học, không rảnh lo việc trong nhà, nhà hắn liền thuê bảo mẫu. Trước khi hắn vào đại học thì gần như chưa bao giờ bước chân vào phòng bếp, mà lên đại học rồi cũng không cơ hội nấu nướng.
Lúc xảy ra mạt thế, hắn thật ra sẽ nấu ăn, nhưng cũng chỉ dừng ở bước ném tất cả thực phẩm vào chung một cái nồi rồi nấu chung với nhau.
Hiện tại chỗ cá này......
Chu Tịch cân nhắc, vẫn là dùng phương pháp đơn giản nhất, thả vào trong nước nấu chín.
Cơ mà, cá hình như phải dùng dầu rán sơ qua một lần? Bỏ vào tí hành gừng gì đó để khử mùi tanh?
Hành gừng thì hắn còn chưa tìm được, nhưng dầu thì......
Thịt Hùng Dã treo có mỡ, nhưng Chu Tịch sợ mỡ kia có mùi vị lạ, rốt cuộc cũng không dùng đến. Cũng may lúc hắn đi dạo ở bên ngoài đã từng tìm được loài thực vật chứa đựng dầu thực vật, còn phí chút công phu làm ra một ít dầu
-- có vài loại thực phẩm không thể ăn sống, hắn sẽ xào chúng hoặc là rưới lên chút dầu để làm món rau trộn.
Rửa sạch nồi, Chu Tịch đi vào trong lấy dầu. Hắn vừa mới chuẩn bị xong thì Hùng Dã đã về đến nơi.
Hùng Dã mang lên rất nhiều củi lửa, còn xách theo một xô nước...... Chu Tịch nói: "Ngươi rửa sạch cá, bỏ vào trong nồi."
"Được!
"Hùng Dã lên tiếng, một phen kéo đầu cá xuống, rửa rửa mấy phát rồi ném vào trong nồi. Rắn hơi dài cho vào không vừa, y liền vài cái chặt đứt rồi ném hết vào chảo dầu. Chu Tịch mặt không đổi sắc nhìn, chảo dầu bởi vì nước vào mà bắn lung tung trong chốc lát rốt cuộc ngừng lại. Hắn định dùng đũa để lật mặt cá rán trong nồi, sau đó liền phát hiện cá đã dính chặt lại với đáy nồi. Nồi đá, lại còn không đủ trơn nhẵn, rốt cuộc không dùng tốt."Đây là cái gì?" Hùng Dã chỉ vào dầu trong nồi hỏi.
"Dầu." Chu Tịch nói.
"Mỡ* làm sao lại trông như thế này?
"Hùng Dã kinh ngạc không thôi, Mỡ không phải là từng khối màu trắng sao? Chu Tịch làm thế nào lại biến thành bộ dạng này? *Trung Quốc dùng từ du để chỉ cả dầu và mỡ. Hùng Dã đứng ở một bên nhìn Chu Tịch không dám lộn xộn, cảm thấy hiểu biết của mình thật sự quá ít."Ngươi cho mỡ vào cái nồi không là có thể thắng ra được mỡ như thế này.
"Chu Tịch nói, nhìn đến trong nồi cá đều sắp nát bét bởi vì dính đáy, liền mặt không đổi sắc mà đổ chút nước vào. Nồi đá dẫn nhiệt chậm, qua một hồi lâu, nước bên trong mới bắt đầu sôi, Chu Tịch lại bỏ thêm chút muối. Cơ mà hắn không thêm rau dưa, dị năng của hắn không thể bại lộ, không có rau chuẩn bị từ trước thì vẫn là không thêm cho thỏa đáng. Huống chi, hắn cũng không biết cho rau gì vào cá thì ăn ngon......"Ăn được rồi." Chu Tịch nói.
"Ngươi ăn trước đi, nếu ngươi ăn không hết thì ta ăn.
"Hùng Dã nói, húp một ngụm canh cá toát ra mùi hương nồng đậm trước mắt. Cá này đặc biệt thơm! Canh màu trắng sữa nhìn cũng sạch sẽ. Chu Tịch cũng không chối từ, lấy ra chiếc đũa gắp chút thịt cá thịt rắn, nói:"Ta đủ rồi."
"Hai que gậy này hoá ra là dùng như thế sao?
"Hùng Dã sau khi nhìn động tác của Chu Tịch thì học theo bộ dạng Chu Tịch vụng về dùng chiếc đũa kẹp cá ăn. Y khi còn nhỏ ăn cá, toàn là ăn sống, sau lại học được biết nướng lên để ăn, nhưng cá nướng hương vị cũng không ngon -- thịt cá đặc biệt dễ dàng bị nướng khét! Hiện tại cá này...... Hùng Dã sau khi nếm thử xong thì đôi mắt bừng sáng. Cá này thật sự ăn rất ngon, không có một chút mùi cá! Hùng Dã nhai nhai, ăn hết cả xương dính vào thịt, chỉ có một ít xương khá lớn mới phun ra. Tỉ mỉ nhặt ra hết toàn bộ xương nhỏ Chu Tịch:"......"
"Không nghĩ tới ngươi nấu cơm ăn ngon như vậy!" Hùng Dã ăn hết sạch nồi canh cá, kính nể nhìn Chu Tịch.
Chu Tịch thật sự không cảm thấy mình làm cá ăn ngon. Đương nhiên, cá này xác thật so với thịt khủng long còn ngon hơn một chút, tốt xấu gì cũng rất non mềm.
Chẳng qua thấy Hùng Dã ăn đến cao hứng, tâm tình hắn cũng khá tốt.
Cho ăn quả là một việc làm người ta vui sướng.
Hùng Dã sau khi ăn xong thì chủ động dọn dẹp sạch sẽ huyệt động, còn đem nồi đá ra bên ngoài rửa
-- Cái thân thể nhỏ xíu này của Chu Tịch nói không chừng còn không nâng lên nổi nồi đá, y sao có thể để Chu Tịch đi rửa?
Sau khi rửa xong, Hùng Dã liền hào phóng chặt một nửa số thịt Lăng Bối long mình đã ướp đưa cho Chu Tịch: "Thịt này cho ngươi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!