Chương 12: (Vô Đề)

Edit: Tagoon

Bộ lạc săn thú tập thể là cách một ngày tiến hành một lần. Hôm nay không cần phải đi săn, Hùng Hà tộc trưởng liền bắt đầu xử lý một chút chuyện trong bộ lạc.

Tỷ như chuyện phân phối lại huyệt động.

Có một vài người quyết định sinh hoạt ở bên nhau, vậy huyệt động thừa ra của bọn họ có thể cho người khác vào ở. Cũng có một vài người thành niên cần phải phân phối huyệt động mới cho bọn hắn.

Mấy năm nay, dân cư của bộ lạc Đại Hùng vẫn luôn tăng trưởng. Tuy rằng mỗi năm bọn họ đều sẽ mở huyệt động nhưng vẫn như cũ không đủ. Nếu như vậy, người không thể tham gia săn thú khẳng định là không thể chiếm huyệt động.

Mà người không thể tham gia săn thú này chính là Chu Tịch.

Sau khi mẹ của Chu Tịch qua đời, xuất phát từ sự thương hại, Hùng Hà vẫn luôn không thu hồi huyệt động mà lúc trước phân cho mẫu thân hắn, nhưng hiện tại cũng đã trôi qua hai tháng.

Người không thể tham gia săn thú giống như Chu Tịch hẳn là phải tới ở trong sơn động tập thể.

Người trong bộ lạc Đại Hùng đều ngủ rất sớm, tỉnh dậy cũng rất sớm. Cho nên trời mới rạng, Hùng Hà đã tới tìm Chu Tịch nói chuyện này.

Chu Tịch: "......" Hắn cũng không biết trong bộ lạc hoá ra còn có quy định như vậy......

"Chu Tịch, ngươi nghe hiểu lời ta nói không?" Hùng Hà lo lắng hỏi Chu Tịch. Chu Tịch từ nhỏ đã là một tên ngốc, ông sợ Chu Tịch nghe không hiểu ông nói.

Chu Tịch gật gật đầu.

Tuy rằng bởi vì không hay giao lưu với người khác, ngôn ngữ trong bộ lạc này hắn cũng chưa hoàn toàn học được hết, nhưng Hùng Hà nói hắn vẫn có thể nghe hiểu.

Ở mạt thế cực cực khổ khổ như vậy nhiều năm, sau khi hắn đi vào thế giới này liền không quá muốn làm việc, cho nên biểu hiện vẫn luôn không tích cực.

Đến nỗi giết khủng long...... Khủng long đáng yêu như vậy vì sao phải giết chúng?! Được rồi, khủng long cũng không đáng yêu, hắn thuần túy chỉ là chém tang thi đến phát ngán nên không muốn tiếp tục động thủ, cũng không thể động thủ.

Nhưng hắn không nghĩ tới, hắn thế nhưng sẽ bởi vì như vậy mà đánh mất cái động của mình.

"Ngươi sau này cứ dọn tới sơn động phía dưới ở, sẽ có người chiếu cố ngươi." Hùng Hà lại nói. Huyệt động dành cho người già yếu bệnh tật trong bộ lạc ở ngay bên dưới cái huyệt động của Chu Tịch.

Trong suy nghĩ của ông, Chu Tịch tới đó ở không phải chuyện xấu. Rốt cuộc bộ dạng này của Chu Tịch nhìn giống như là cần phải chiếu cố.

Chu Tịch nhíu mày.

Hắn không có khả năng ở cùng với người khác. Hắn ở mạt thế vẫn luôn trải qua giết chóc, phi thường cảnh giác, bên cạnh có người căn bản không ngủ được. Hơn nữa...... Huyệt động cư trú tập thể của bộ lạc, bên trong quá bẩn.

Ở mạt thế ô nhiễm rất nhiều năm, hắn hiện tại luôn hy vọng mình có thể sạch sẽ!

"Chu Tịch, ngươi hôm nay chuyển nhà, có thể chứ?

"Hùng Hà lại hỏi. Chu Tịch nói:"Có thể.

"Tuy rằng hắn không muốn ở cùng người khác, nhưng cũng ngượng ngùng chiếm huyệt động không đi. Kỳ thật hắn tới ngủ trong nơi chứa củi lửa của bộ lạc cũng được, còn nếu không nữa thì tự dựng một cái lều vào ở cũng khá tốt. Thấy Chu Tịch gật đầu, Hùng Hà mới bảo lũ trẻ nhàn rỗi trong bộ lạc giúp Chu Tịch dọn đồ. Đồ vật trong huyệt động Chu Tịch rất nhiều, đều là mẫu thân Chu Tịch để lại cho hắn. Mấy thứ này từng cái một từ trong động dọn ra bày đầy trên mặt đất."Mấy vật này đều là của Chu Tịch, các ngươi đừng lộn xộn!

"Hùng Hà quát mắng một tên nhóc đang lật tung đồ của Chu Tịch lên, có chút phát sầu -- Đồ của Chu Tịch hơi nhiều, hắn còn có chút ngốc, sau khi đến sơn động tập thể ở, mấy thứ này có thể sẽ bị người đoạt mất hay không? Tuy rằng bộ lạc cấm cướp đoạt đồ vật của người khác, nhưng quy định như vậy cũng không thể quản được mọi người. Lúc Hùng Hà còn đang phát sầu, những người khác trong bộ lạc lại rất hâm mộ:"Thật nhiều da thú!"

"Còn có vũ khí và muối!"

"Bát đá cũng có rất nhiều!"

"Mẫu thân Chu Tịch để lại cho hắn thật nhiều đồ vật......"

......

Tộc nhân bình thường trong bộ lạc nhìn thấy gia sản của Chu Tịch đều cực kỳ hâm mộ, Dương Oánh và Dương Tốc lại càng không cần phải nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!