Kiều Miên mượn được switch liền ở lì trong phòng để chơi.
Lục Lập Xuyên sắp xếp rất tốt, còn dạy cho Kiều Miên biết cách chơi.
Cô học rất nhanh, liền hứng thú với trò pokemon, nếu như không phải còn bận việc, cô còn muốn dành tâm tư cho trò chơi này trong vài ngày tới.
Nộp bài luận văn xong, Kiều Miên chỉnh lại thắt lưng, tài liệu xin học bổng đã chuẩn bị sẵn.
Cô ngồi xếp chân trên ghế, mở túi khoai tây chiên, vừa mở bài giảng của giáo viên để ôn tập, vừa nhai khoai tây chiên.
"Cậu nhìn xem quần áo này có được không?"
Hứa Thời Ý vừa trở về đã lập tức nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của cô.
Hứa Thời Ý mở tủ quần áo của mình, đem toàn bộ quần áo bày ra thảm, tiếp đến bảo Kiều Miên lựa chọn.
Mấy ngày nay không so đo cùng Trần Tĩnh Nhã, Hứa Thời Ý muốn nghẹn họng rồi.
Thông tin của cô so với Kiều Miên nhanh nhạy hơn rất nhiều. Hạ Ninh Ninh trúng mánh lớn, hai ngày trước cô ta còn khoe khoang trên vòng bạn bè, cái áo gió mới của cô ta trong tủ quần áo.
Hứa Thời Ý cười nhạt.
Gia cảnh nhà cô ấy khá tốt, ở Đại học S, có rất nhiều người có gia cảnh tốt như cô, cũng không tính là ngạc nhiên.
Cô ấy không quen nhìn bộ dáng tức giận của Hạ Ninh Ninh, chính mình còn không tham gia hoạt động đầy đủ, còn muốn kéo người khác xuống nước cùng.
Kiều Miên không lo lắng, nhưng cũng sáng suốt không ngăn cản bộ dáng tức giận của Hứa Thời Ý, rất nghe lời chọn quần áo cùng phụ kiện cho Hứa Thời Ý.
Hứa Thời Ý cầm trang sức, không vòng vo nói:
"Mình nói này, sao cậu không lo lắng chút nào vậy, Tần Khuynh Ngữ của trường Ngoại ngữ đã về rồi, vừa về không bao lâu đã chiếm được vị trí người chủ trì, Hạ Ninh Ninh không thể ngồi yên."
Tần Khuynh Ngữ bên trường Ngoại Ngữ trong ấn tượng của cô là một mỹ nhân. Kiều Miên chưa từng gặp người này, chỉ thấy cô ấy qua ảnh chụp.
Khí chất quyến rũ, có vài phần giống với Hạ Ninh Ninh, càng nhìn càng thấy đẹp đến động lòng người.
"Miên, lần này cậu nhất định phải đi, chúng ta cũng đi tranh vị trí người chủ trì." Hứa Thời Ý chọn hai kiểu vòng cổ, không keo kiệt chút mà cống hiến bảo vật của chính mình.
Thôi. Kiều Miên nhất định không thử quần áo, thử chưa tới hai bộ đã cảm thấy mệt.
"Không được khỏe sao? Cậu vẫn muốn thử tiếp bộ khác à?"
Cô thật sự không thích mấy thứ này chút nào.
Mấy thứ quần áo xinh đẹp này còn không bằng đưa tiền để cô đi mấy cái máy chơi game hoặc là các sản phẩm điện tử sẽ càng làm cho Kiều Miên vui vẻ.
Hứa Thời Y đang cầm mặt cô, ánh sáng trong mắt trở nên trong suốt
"Tiên nữ nguyện ý thử quần áo… mình sẽ rất hạnh phúc."
Kiều Miên dở khóc dở cười, đi thay bộ quần áo trước mặt sau đó tùy tiện thắt nút,
"Cậu xem rốt cuộc có quan trọng hay không? Mặc bộ nào?"
"Bộ này không phải thắt nút như thế."
Hứa Thời Ý vội vàng sửa lại giúp cô.
"Nhất định không thể để như thế này được, trông cậu có giống nông dân đi bán đồ ăn không hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!