Mặc kệ Hứa Thời Ý đang chửi thầm trong lòng, nhưng vẫn không nói ra.
Kiều Miên là người trưởng thành rồi, đối với bạn trên mạng của Kiều Miên cô ấy không biết gì nhiều, cũng không cần tùy tiện kết luận, không có năng lực này.
Đại học S rất lớn, khoảng cách từ nam sang bắc mất khoảng gần một giờ đi bộ, Công nghệ thông tin và Thương mại ở phía nam, nên đỡ phiền phức.
Kiều Miên không cho Hứa Thời Ý đi cùng, tan học, cô ôm hộp giấy đi về phía tòa nhà số mười ba.
Cô vẫn mặc áo len với quần bò, đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp, không có ai chú ý đến, chậm rãi đi đến tòa nhà số mười ba.
Lục Lập Xuyên đã đến phòng thí nghiệm từ sớm, Trịnh Mặc Trình đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trước mặt.
Thấy có người đi đến rồi ngồi bên cạnh, anh ngẩng đầu, tiện thể chào hỏi, "Anh Lục đến rồi! Lại đây xem, mình bố trí lập trình như vậy có ổn không?"
Cách đó không xa có người đi đến, đứng bên cạnh anh.
Trịnh Mặc Trình vừa mới sửa xong thứ tự, vừa nhấn đúp chuột, thoáng nhìn thấy một góc áo màu đen, cùng với chiếc áo khoác được kéo lên ngay ngắn.
Quần áo của anh Lục hôm nay……. Trịnh Mặc Trình luôn soi mói về phương diện này, nghĩ mãi không ra hôm nay Lục Lập Xuyên mặc cái gì, nhịn không được ngẩng đầu quan sát.
Đứng bên cạnh anh là một anh chàng trẻ tuổi đang nhìn vào màn hình máy tính, kính đen che kín nửa khuôn mặt.
Đồ thể thao màu đen, tóc tai lộn xộn, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, âm u theo vành mũ mà nhìn.
"Đệch, cậu là ai!"
Trịnh Mặc Trình xém chút hất đổ máy tính, lập tức đứng bật dậy, giống như vừa gặp quỷ xong vậy.
Nhìn thấy người đàn ông đứng yên giống như tử trạch, ánh mắt nhanh chóng lướt qua chương trình, "Đừng làm ồn."
Giọng nói lạnh lùng trước sau như một, nhưng vẫn là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kia có cảm giác quen thuộc hơn.
Trịnh Mặc Trình im lặng, không tin vào mắt mình, "Anh Lục! Anh Lục, cậu điên rồi à?"
Anh ta nhìn thấy một trạch nam cứng nhắc tối tăm đứng trước mặt, vẻ mặt nhăn nhó, đưa tay lên sờ trán Lục Lập Xuyên.
"Chưa thấy bao giờ à?" Lục Lập Xuyên thản nhiên nói, tránh tay của anh ta, liền đứng tư thế thuận tiện để gõ bàn phím, nhìn lướt qua một dãy code.
Đối với thứ này anh hiển nhiên không có phản ứng. Ngay cả cái thái độ thừa thãi cũng không cho, cũng không cần thiết phải giải thích.
Không phải Trịnh Mặc Trình chưa từng thấy Lục Lập xuyên như vậy. Anh không ở trong trường, có lúc ở nhà quá bận, Trịnh Mặc Trình đến tận cửa tìm cũng thấy được khía cạnh này của Lục Lập Xuyên.
"Đấy là ở nhà! Hơn nữa cậu gặp mình mà không thèm rửa mặt sao?" Trịnh Mặc Trình thật sự không hiểu nổi, "Lúc nào cậu ở trường cũng như vậy? Cậu thật sự muốn buông thả bản thân vậy à, không cần các em gái phải không?"
Ở nhà, Lục Lập Xuyên nổi tiếng là đóa hoa lạnh lùng của học viện, dường như không muốn tự hủy hoại hình tượng của bản thân.
Nhưng mà nhìn anh bây giờ…….. Người không quen biết chắc sẽ khó nhìn ra đây là cỏ ở lục viện.
"Em gái?" Lục Lập Xuyên hỏi ngược lại, chỉnh thấp vành mũ, đáy mắt giấu trong bóng tối.
Anh châm biếm, không để ý mà nói: "Tiên nữ thích là được rồi."
"Gì cơ?" Trịnh Mặc Trình không nghe thấy câu độc thoại của anh.
"Được rồi." Lục Lập Xuyên không nói nữa, đem lập trình sửa một lượt, rồi trở về vị trí của mình.
Chuyên ngành IT đáng sợ vậy sao?! Trách sao được các lập trình viên còn trẻ mà đầu đã hai thứ tóc, đúng hơn là không sống nổi qua tuổi mười tám.
Trịnh Mặc Trình thổn thức, tưởng chừng như nhìn thấy tương lai của chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!