Chương 6: “Ngày mai tan học không cần đợi mình, mình đến tòa nhà số mười ba khu dạy học.”

Kiều Miên nói nhẹ nhàng như không, đến cả Hứa Thời Ý cũng rung động.

Cô ấy không đoán trước được việc Kiều Miên sẽ đứng lên. Thường ngày cô là một trạch nữ, ít khi tiếp xúc với người khác, tính tình ôn hòa.

Hứa Thời Ý là kiểu người đem hoa hồng nhìn thành hoa dành dành.

Nhưng mà…

Hứa Thời Ý một lời khó nói hết nhìn cô, nửa ngày, vẫn là không chịu được, tay chân dùng sức xê dịch.

"Nhìn không ra Miên của chúng ta, cậu lại có tiền đồ như vậy." Hứa Thời Ý không nhịn được nói, tấm tắc khen ngợi,

"Cậu đã là một đóa hoa xinh đẹp, muốn tiếp tục nở rộ sẽ khó tránh việc làm bản thân bị thương."

Lời so sánh kỳ quái của cô ấy làm Kiều Miên thấy buồn cười.

Hứa Thời Ý cong mắt, lại hơi nhếch đuôi lông mày,

"Loại chuyện này không phải không có kinh nghiệm. Giải quyết được, còn có thể gặp khó khăn ở đây?"

Hứa Thời Ý muốn nói tiếp, thì bên kia, Trần Tĩnh Nhã đẩy cửa vội vàng đi vào.

Sắc mặt của cô ta mệt mỏi, ngồi xuống ghế của mình, rồi mới nhẹ nhàng thở ra, cũng không để ý đến hai người bạn cùng phòng.

Hứa Thời Ý lạnh nhạt liếc mắt một cái, nụ cười vui vẻ cũng thu về.

"Yo, Trần Tĩnh Nhã. Dạo này thu được không ít lì xì nha? Không chia sẻ cho bạn cùng phòng một chút sao?" Cô ấy nói chuyện không hề khách khí, nghe còn có chút kỳ quái.

Trần Tĩnh Nhã một thân mỏi mệt, nghe được lời của Hứa Thời Ý, não lại căng thẳng.

Cô ta xoay người, nhìn Hứa Thời Ý.

"Cậu nói cái gì vậy? Mình thu được lì xì, sao phải chia cho cậu?"

"Lời này không đúng cho lắm."

Cô đoán không ra, một người rất ít khi mở miệng nói chuyện như Kiều Miên cũng phải lên tiếng.

Kiều Miên im lặng, ngước mắt lên nhìn, trong ánh mắt còn mang theo ý cười, nghe ra có chút thành khẩn,

"Cậu nhận còn mình có, không thể chia cho mình sao, làm như vậy là không được?"

Vừa rồi Hứa Thời Ý không nhắc đến vấn đề này, Kiều Miên cũng đoán ra được.

Trần Tĩnh Nhã hiểu rõ tình hình, cố gắng thuyết phục cô và Hứa Thời Ý, nói muốn nhận lì xì, không phải là không thể.

Nhưng không thể cứ vậy mà cho được, giống như đang nói đùa vậy, thật giả lẫn lộn nhận lấy, Trần Tĩnh Nhã cũng bằng lòng tám phần.

Hứa Thời Ý dám nói ra, với tính tình của cô ấy, chắc chắn là đang nắm chứng cứ xác thực trong tay.

Kiều Miên thở dài trong lòng. Đều có tố chất kiếm tiền như vậy… Thế nào lại không trực tiếp tìm cô nói chuyện? Không chừng cô sẽ giúp đỡ.

Mặt Trần Tĩnh Nhã lúc đỏ lúc trắng.

Cô ta cúi mặt, còn mạnh miệng nói:

"Làm sao vậy? Tất cả chỉ là trò đùa thôi, nếu các cậu để ý đến số tiền nhỏ đó, mình đưa hết cho các cậu."

Trần Tĩnh Nhã ngưng chủ đề này lại, còn chưa nói hết những lời trong lòng. Trong phòng ai cũng biết gia cảnh nhà hoa khôi Kiều không được khá giả, kiếm học bổng và đi làm thêm, cũng khó để cô để ý đến chút tiền cỏn con này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!