Chương 56: Anh sẽ rất tham lam

Edit: Carrot

Không biết là vì lời nói của Lục Lập Xuyên hay phản ứng mạnh mẽ của Kiều Miên đã gợi ý điều gì.

Bố Lục và mẹ Lục trao đổi ánh mắt một lúc, không nói gì thêm, rồi trực tiếp rời khỏi nhà.

Khi họ rời đi, căn phòng lặng yên một lát.

Lục Lập Trì chớp chớp mắt, rồi bất ngờ ôm chặt lấy chân Kiều Miên.

"Chị Kiều Kiều! Em không đi nước ngoài nữa, huhu, em muốn ở cùng chị!" Lục Lập Trì vô cùng kích động.

Lúc trước Kiều Miên còn giận đến mơ màng, nghe thấy lời vui vẻ của Lục Lập Trì, liền vỗ đầu cậu.

Ừm. Cô mỉm cười,

"Đi rửa mặt đi, mặt mũi vừa khóc xong mà giờ còn như vậy."

Lục Lập Trì xấu hổ xoa xoa mặt mũm mĩm, kiên quyết từ chối để chị Kiều Miên đi cùng, tự mình chạy vào nhà vệ sinh.

Kiều Miên thu tay lại, bất lực.

Cô vừa ngẩng lên thì đã nhìn thấy Lục Lập Xuyên.

Lúc trước, khi đối đầu với phụ huynh của Lục Lập Xuyên, Kiều Miên rất mạnh mẽ, nhưng khi chỉ còn lại hai người, cô lại không biết nên nói gì.

Có một điểm phụ huynh của Lục Lập Xuyên nói đúng, đây là chuyện gia đình họ.

Kiều Miên là người ngoài, tham gia vào và đưa ra ý kiến thực sự không thích hợp.

Lục Lập Xuyên… Kiều Miên kéo tay áo anh.

Lục Lập Xuyên có vẻ đang nghĩ ngợi chuyện khác. Anh nghiêng đầu, Ừ?

Trông anh cũng không thật sự tỉnh táo, chỉ là vẻ mặt tự nhiên, không hề có sự sắc bén như trước.

Lục Lập Xuyên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt trở nên u tối.

Kiều Kiều, em… Anh ngừng lại, không nói tiếp,

"Em đi xem Lục Lập Trì thế nào đi."

Kiều Miên cảm thấy áy náy, nghe vậy cũng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Lục Lập Trì từ nhà vệ sinh đi ra, khuôn mặt nhỏ như mèo con lại sạch sẽ.

Như thể thằng bé đã quên đi bộ dạng khóc nức nở lúc trước, vui vẻ chạy lại cầm máy chơi game,

"Chị Kiều Kiều! Chúng ta chơi đi!"

Kiều Miên đáp lại, cũng ngồi khoanh chân trên thảm bắt đầu chơi game.

Lục Lập Xuyên nhìn một lúc, rồi từ phòng ngủ mang ra máy tính xách tay ra.

Anh nhẹ nhàng gõ bàn phím, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Kiều Miên và Lục Lập Trì, trong ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.

Dù sao Lục Lập Trì cũng chỉ là một đứa trẻ, lại vừa khóc xong, sức lực đã bị tiêu hao hết, chơi không lâu đã tựa vào gối ôm ngủ thiếp đi, ngay cả bữa tối cũng không ăn.

Kiều Miên cũng không có tâm trạng ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!