Chương 49: Yêu thầm chỉ thuộc về một người

Edit: CarrotKiều Miên? Từ Mẫn lo lắng gọi cô.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Kiều Miên rất kỳ lạ. Không giống như ghen tị, cũng không phải thất vọng, lại càng không phải buồn bã.

Nói đúng hơn, cô có vẻ hơi lơ đãng.

Hà Tình Tình nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng cảm thấy phức tạp.

Kiều Miên? Cô kìm nén niềm vui thầm kín trong lòng, khẽ nói:

"Chuyện chị vừa nói… có phải đã khiến em khó xử phải không?"

À, không có gì.

Kiều Miên miễn cưỡng lấy lại tinh thần, chân thành mỉm cười với Hà Tình Tình.

"Cảm ơn chị đã nói cho em biết những điều này, em đã hiểu ra vài chuyện." Giọng cô nhẹ nhàng, âm thanh mềm mại và êm dịu.

Hà Tình Tình không thể hiểu được phản ứng của cô.

Cô biết mình đã làm hơi quá.

Dù sao chuyện giữa cô ấy và Lục Lập Xuyên đã là quá khứ, Kiều Miên mới là người hiện tại. Lục Lập Xuyên thích cô ấy, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Từ Mẫn nhìn đi nhìn lại hai người bọn họ, cảm thấy thế nào cũng thật kỳ lạ.

Lục Lập Xuyên đúng là một kẻ gây họa. Cô thầm nghĩ, hồi cấp ba thì theo đuổi Hà Tình Tình, mà Hà Tình Tình vẫn không động lòng. Lên đại học lại chuyển mục tiêu sang Kiều Miên.

Nghĩ thế nào cũng thấy không xứng đôi, ai mà ngờ được anh ta lại là lý do khiến hai mỹ nhân tranh giành.

"Không có gì phải cảm ơn cả." Hà Tình Tình lúng túng nói,

"Chị chỉ nói qua thôi mà."

Kiều Miên khách sáo cười một cái, nhưng tâm trí cô đã không còn ở đây nữa.

Cô chưa bao giờ muốn gặp Lục Lập Xuyên như vậy. Cô muốn gặp anh, hỏi anh, liệu anh có phải là người thầm mến cô không.

So với quỹ thời gian tình cảm ngắn ngủi với Kiều Miên, từ rất lâu trước đây đến giờ, là một khoảng thời gian dài đằng đẵng.

"Từ Mẫn, cậu có ra ngoài không?"

Kiều Miên nghiêng đầu,

"Có rất nhiều người học ở thư viện, chúng ta ra ngoài đi."

"À, được rồi, mình cũng xem xong rồi. Trường các cậu thật tốt." Từ Mẫn cười nói,

"Vậy chị Hà, chúng em đi trước nhé."

"Không sao, chị cùng các em ra ngoài."

Hà Tình Tình lắc đầu, cô vẫn ôm sách trong tay, nhìn cũng đang chuẩn bị ra khỏi thư viện.

Kiều Miên không nói gì. Thực ra, tâm trí cô cũng không còn ở đây.

Cô đi bên cạnh, Từ Mẫn đi ở giữa, thỉnh thoảng lại nói vài câu với Hà Tình Tình.

Họ là hàng xóm, ba mẹ lại quen biết, vì vậy chủ đề để nói chuyện quả thật không ít.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!