Chương 47: Quá khứ của anh

Edit: Carrot – Beta

Kiều Cảnh nói một cách đương nhiên, tự nhiên toát ra vài phần khí phách tuổi trẻ.

Kiều Miên ngẩn người, nhưng rất nhanh đã cười lại, Ừ, chị biết rồi mà.

Kiều Cảnh còn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp thốt ra, cậu đã tự cười nhạt.

"Chị, chị lớn như vậy rồi… Em cũng không can thiệp vào chuyện này." Cậu nhẹ nhàng nói, liếc qua tên mập đang vẫy tay gọi mình,

"Chị, em có việc rồi, nên cúp máy trước đây."

Kiều Miên đúng hẹn tham gia công việc trong phòng thí nghiệm của Lục Lập Xuyên.

Cô đã nói trước với Lục Lập Xuyên là không cần anh đến đón, nhưng khi xuống lầu, Lục Lập Xuyên đã đứng chờ sẵn dưới khu ký túc xá.

Anh mặc áo khoác gió, dáng người thẳng tắp, đôi mắt hơi cụp xuống, đang nghe điện thoại.

Ừ, tôi biết rồi, Lục Lập Xuyên nói nhẹ nhàng,

"Các cậu về cũng được, không sao đâu."

Khi Kiều Miên bước gần lại, Lục Lập Xuyên đã tắt điện thoại.

Anh ngước mắt lên, giơ tay chào, nụ cười nhẹ nhàng khiến cái lạnh ở khóe mắt tan biến,

"Kiều Kiều, uống trà sữa không?"

Kiều Miên hơi cứng người, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.

Uống, cảm ơn anh. Cô nói nhỏ, cắm ống hút vào cốc, trà sữa là vị đậu đỏ, hương vị cô yêu thích nhất.

Ừ, đi thôi.

Lục Lập Xuyên dường như nhận ra sự không thoải mái của Kiều Kiều, anh không chủ động nắm tay cô.

Biểu cảm của anh không thay đổi, những ngón tay dài đẹp của anh có chút uể oải co lại, mắt anh tối lại, nhưng khi anh ngước lên, đôi mắt lại chứa đựng nụ cười.

Từ ký túc xá đến tòa giảng đường số 15, khoảng cách không ngắn, mỗi bước đi của Kiều Miên đều trở nên khó khăn.

Cô đã quen với việc đội mũ và mặc những bộ đồ đơn giản ra ngoài, nhưng khi đứng cạnh Lục Lập Xuyên, vô hình trung, cô cảm thấy áp lực và sự chú ý xung quanh mình tăng gấp đôi.

Chỉ cần nói về trò chơi quen thuộc, Kiều Miên cũng dần cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"Dạo này Lục Lập Trì thế nào? Cuối tuần này em còn định đi làm thêm." Kiều Miên nhớ ra việc này, liền chủ động hỏi anh.

Dù quan hệ giữa cô và anh Lục có như thế nào đi nữa, chẳng phải có câu nói cũ rất đúng sao, trẻ con luôn vô tội, cô đâu cần phải không quan tâm đến cả Lục Lập Trì.

Kiều Miên cảm thấy cách nghĩ này có chút kỳ lạ, cô lắc đầu, dẹp bỏ những suy nghĩ nguy hiểm đó đi.

"Tuần này nó không đến được." Lục Lập Xuyên giải thích nhẹ nhàng,

"Bố mẹ anh về rồi, nên họ sẽ đưa nó đi chơi."

Nhắc đến bố mẹ, Lục Lập Xuyên hơi nhíu mày, nhưng sắc mặt không thay đổi nhiều.

"À, vậy thì chuyển sang thời gian khác nhé." Kiều Miên cười nhẹ,

"Bố mẹ anh về rồi, để Lục Lập Trì dành thời gian bên họ cũng tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!