Chương 40: Đàn anh Lục, uống nước không?

Edit: Carrot – Beta: CúnLục Lập Xuyên đứng trên sân bóng rổ, mắt hơi cụp xuống, hờ hững chỉnh lại miếng đệm cổ tay.

Bên kia sân là Từ Trạch Hạo và nhóm của cậu ta.

Họ đều là thành viên đội bóng rổ, lại thuộc Khoa Thương mại, xung quanh có không ít người vây quanh cổ vũ.

Còn bên phía Lục Lập Xuyên, người tụ tập càng lúc càng đông. Phần lớn đều đứng ngoài rìa sân bên này.

"Anh Lục, rốt cuộc là chuyện gì thế này?"

Trịnh Mặc Trình bước tới, khoác tay lên vai Lục Lập Xuyên hỏi.

Trịnh Mặc Trình không thể tin nổi,

"Chúng ta với đội bóng rổ đâu có xích mích gì, sao lại hẹn đấu thế này? Lục ca, anh biết chơi bóng rổ không đấy?"

Biết. Lục Lập Xuyên đáp lại câu hỏi sau, rồi khẽ cười.

"Sao mà không có xích mích?" Giọng anh lười biếng,

"Hắn để mắt tới tiên nữ của tôi."

Không chỉ vậy, hắn còn chủ động khiêu khích.

Hôm đó, dưới thư viện, Từ Trạch Hạo nổi nóng, buột miệng nói:

"Cậu ở Khoa nào? Không cần thi cuối kỳ à?"

Không cần.

Lục Lập Xuyên thản nhiên đáp, đồng thời ra tay tàn nhẫn,

"Tôi ở phòng thí nghiệm."

Cách đánh nhau của anh khác hẳn người thường. Không phải kiểu đánh nhau để khoe mẽ, cũng chẳng quan tâm đến việc có đẹp trai hay không, nhưng từng cú ra đòn đều khiến đối phương đau thấu xương.

Từ Trạch Hạo đau đến mức mặt mày méo xệch, loạng choạng lùi hai bước, ánh mắt hằn học nhìn Lục Lập Xuyên.

Hắn không muốn động tay động chân thêm nữa, chỉ có thể nghiến răng nói:

"Cũng chẳng biết là cái dự án mèo mả gà đồng gì, chỉ để kiếm điểm tốt nghiệp thôi… Có bản lĩnh thì đánh một trận bóng đi!"

Lục Lập Xuyên ngước mắt nhìn hắn.

Trái với những gì Từ Trạch Hạo tưởng tượng, anh lại rất thân thiện đưa tay ra,

"Cho tôi số liên lạc đi."

Chuyện gì? Từ Trạch Hạo bị anh chơi khăm, vẫn đề phòng nhìn anh chằm chằm.

Đặt thời gian đi. Lục Lập Xuyên giọng lạnh lùng,

"Tôi giúp cậu điều chỉnh lại chút nước trong đầu."

Từ Trạch Hạo tức giận đến mức sắc mặt khó coi, nhưng vì lo sợ Lục Lập Xuyên vừa rồi ra tay quá mạnh, hắn không dám phản kháng nhiều, chỉ im lặng.

"Ai không đến thì người đó là cháu trai."

Hắn nghiến răng nói, rồi không dám nói thêm nữa, quay người bỏ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!