Chương 38: Lục Lập Xuyên

Edit: Carrot – Beta: CúnKiều Miên không nghĩ ngợi nhiều. Lục Lập Xuyên rất ít khi đưa ra yêu cầu với cô, huống chi lại là yêu cầu liên quan đến chính bản thân anh.

Liên quan đến bản thân… Kiều Miên khựng lại, nhận ra rằng thật ra cô cũng không hiểu rõ về Lục Lập Xuyên lắm. Anh rất ít khi nói về mình, trông có vẻ chẳng khác gì cô – một người chỉ thích ru rú trong nhà.

Nhưng sâu trong lòng, Kiều Miên mơ hồ cảm thấy, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Dẫu sao, sau này cũng sẽ có cơ hội để hiểu rõ hơn.

"Được, anh gửi địa chỉ cho em đi, đến lúc đó em sẽ qua." Kiều Miên vui vẻ đồng ý, nhưng vẫn hơi do dự:

"Nhưng em không phải người trong khoa của các anh, cũng không thuộc phòng thí nghiệm đó, liệu có ổn không?"

"Không có gì là không ổn cả."

Lục Lập Xuyên khẽ cười, trong đôi mắt đen tuyền lạnh lẽo ẩn giấu chút sắc thái khó đoán.

"Anh là người chịu trách nhiệm chính. Thí nghiệm này đã làm rất lâu rồi, anh cũng muốn cho em biết anh đang bận rộn với những gì." Anh nói rất chân thành.

Lục Lập Xuyên nói rất khẽ, như đang tự lẩm bẩm:

"Anh muốn em nhìn thấy anh."

Không phải anh của hai con người tách biệt, không phải là Lục Xuyên.

Mà là một Lục Lập Xuyên trọn vẹn.

Kiều Miên gật đầu. Dù không phải dân chuyên, cô cũng biết rằng khoa Kỹ thuật Thông tin thực sự rất lợi hại.

Cô khẽ cong khóe mắt, dễ dàng chấp nhận lời giải thích của Lục Lập Xuyên:

"Ừm, dù sao anh cũng là giỏi nhất, nhất định em sẽ nhìn thấy anh."

Phòng thí nghiệm của Lục Lập Xuyên tổ chức buổi báo cáo vào thứ Sáu tuần sau.

Kiều Miên không hiểu tại sao phòng thí nghiệm lại tổ chức sự kiện này, nhưng cô vẫn cảm thấy khá vui.

Buổi tối, cả hai lại cùng dạo quanh trường.

Lục Lập Xuyên luôn tiễn cô đến tận dưới lầu ký túc xá. Sau khi nói ra hết lòng mình, tâm trạng của Kiều Miên tốt lên rất nhiều, cũng không suy nghĩ quá nhiều nữa.

Thật ra, cô chỉ hơi bất an một chút, nhưng sau khi Lục Lập Xuyên thẳng thắn, sự bất an đó cũng tan biến.

Dưới lầu, Lục Lập Xuyên ngước mắt nhìn cô:

"Được rồi, em mau lên đi, lát nữa chơi game."

Giọng của Lục Lập Xuyên hơi trầm. Từ tối đến giờ, anh luôn mang theo cảm giác hơi lơ đãng.

Kiều Miên vẫy tay:

"Em biết rồi, em sẽ báo cho anh."

Nụ cười của cô rất rạng rỡ. Đôi mắt đen láy sáng ngời, cong lên như bầu trời mùa hè trong vắt.

Kiều Kiều. Lục Lập Xuyên đứng dưới bậc thang, hai tay đút trong túi.

Hiếm khi anh có chút chần chừ không chắc chắn. Lời là anh nói ra, điều đó cũng là thứ anh đã nghĩ đến từ lâu.

Nhưng mà…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!