Chương 36: Cậu bị đội “mũ xanh” rồi

Edit: Carrot – Beta: CúnLâm Nguyệt không đồng tình với suy nghĩ của Kiều Miên, nhưng cũng không nói gì.

Dù có điệu đà đến đâu, cô ấy vẫn biết giữ chừng mực. Sắc mặt Kiều Miên rất lạnh nhạt, rõ ràng là không vui.

"Chẳng phải mình nói rồi sao, không thể chỉ vì anh ấy đối tốt với cậu mà bị dao động…" Lâm Nguyệt lẩm bẩm, cuối cùng vẫn im lặng.

Cô hơi ghen tị nhìn khuôn mặt của Kiều Miên.

Cổ điển, trí tuệ, dịu dàng và cuốn hút. Từ khi Kiều Miên mới nhập học, bên cạnh cô không thiếu người theo đuổi.

Lâm Nguyệt thở dài.

"Kiều Miên, nếu tớ có khuôn mặt như cậu thì tốt biết mấy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích tớ…"

Nghe thì có vẻ như một lời khen, nhưng Kiều Miên lại nhíu mày.

Kiều Miên không nói gì, chỉ cười nhạt một cách lười biếng:

"Xinh đẹp cũng không phải đặc quyền gì. Dạo này cậu đều ở ký túc xá à?"

Ừm. Lâm Nguyệt vẫn đang nghĩ đến chuyện nhờ các bạn trong ký túc giới thiệu bạn trai cho mình, nên cũng thuận theo lời Kiều Miên:

"Cậu nhớ giới thiệu cho tớ vài người nhé, Kiều Miên, tớ chỉ trông cậy vào cậu thôi."

Kiều Miên cảm thấy phiền không chịu nổi.

Nghĩ đến việc họ là bạn cùng phòng, cuối cùng cô cũng không nói gì thêm.

Suy nghĩ của cô không giống Lâm Nguyệt. Xinh đẹp đôi khi cũng rất phiền phức. Kiều Miên chỉ là một người bình thường, ngoài vẻ ngoài ưa nhìn ra thì chẳng có gì nổi bật.

Kiều Miên hiểu rõ bản thân đến mức đáng sợ, cô chỉ muốn tìm một người tính cách tốt, bình thường là đủ rồi.

Cô ngồi xuống và bắt đầu chơi game cùng Lục Lập Xuyên qua voice chat.

Vừa chơi game, cô vừa không quên nghĩ đến chuyện được nhắc tới trên xe buổi chiều.

Chuyện Từ Mẫn nói, dù Kiều Miên không hỏi thêm, cũng không hỏi Lục Lập Xuyên, nhưng trong lòng cô vẫn để ý.

Cô rất tò mò muốn biết hồi cấp ba Lục Lập Xuyên là người như thế nào. Cô cũng cảm thấy, những điều Từ Mẫn nghĩ có lẽ không giống với con người của Lục Lập Xuyên.

Kiều Miên tiện tay lắp ống giảm thanh lên súng, vừa chơi vừa hỏi:

"Không ngờ chúng ta học cùng một trường… Trước giờ em không biết."

Hồi đó Kiều Miên cũng không quan tâm đến mấy chuyện bát quái. Lục Lập Xuyên lại học trên cô một khóa, đến bạn cùng lớp cô còn không nhớ hết, nói gì đến người khác khối.

Kiều Miên thật sự không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến Lục Lập Xuyên nổi tiếng đến vậy.

Lục Lập Xuyên đáp một tiếng:

"Ừ, anh chỉ là một học sinh bình thường, nhìn cũng rất bình thường thôi."

Anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục: Nhưng anh biết em.

Ngón tay anh gõ nhẹ lên bàn, thần thái không lộ ra chút bối rối nào.

Lục Lập Xuyên đã sớm tưởng tượng đến cảnh này từ lâu.

Ngay từ lúc nhìn thấy Kiều Miên, Lục Lập Xuyên đã nghĩ đến ngày này, ngày mà anh có thể tự mình nói với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!