Chương 33: (Vô Đề)

Edit: Carrot – Beta: CúnKiều Miên cảm thấy tâm trạng rất phức tạp. Cô thậm chí không biết làm thế nào để miêu tả cảm giác của mình lúc này.

Kiều Cảnh không nói gì, chỉ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhưng rõ ràng là không có ý định trở lại phòng.

Kiều Miên giả vờ bình tĩnh bước đến, ngồi đối diện cậu, rồi cầm lấy bát.

Thực ra, cô chẳng hề cảm thấy lạnh chút nào. Kiều Miên mới nhận ra, Lục Lập Xuyên luôn chú ý đến việc giữ ấm cho cô, mọi chỗ hở gió đều được anh che chắn cẩn thận.

Nhưng cô… không chỉ khóc một trận, mà còn khiến Lục Lập Xuyên mất đi một chiếc khăn tay và một chiếc áo.

Kiều Miên cũng cảm thấy hơi ngại, cầm bát lên và từ từ uống, một lúc lâu không biết phải nói gì.

Cô im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Kiều Cảnh đang nhìn mình.

Cậu bé đã mười sáu, mười bảy tuổi nhìn cũng rất có khí thế. Cậu ngồi đối diện Kiều Miên, chẳng thể đoán được tâm trạng của cậu.

Kiều Miên ho khan một tiếng.

Thực ra, cô không sợ Kiều Cảnh, dù cậu có nổi giận hay nói lời sắc lạnh, Kiều Miên cũng chưa từng lùi bước.

Nhưng lúc này cô lại cảm thấy có chút không yên tâm. Kiều Miên cảm thấy tuyệt vọng, Kiều Cảnh rõ ràng là em trai cô, sao lại có cảm giác giống như anh trai cô vậy?

"À, vừa rồi người đó có đến tìm chị," Kiều Miên nói một cách khô khan,

"Chị không ngờ, anh ấy và em trai anh ấy cũng đến đây."

Kiều Miên kể với Kiều Cảnh về một số chuyện liên quan đến Lục Lập Xuyên.

Lúc đó, cô ngây thơ nghĩ rằng hai người khó có cơ hội gặp nhau, nên cũng không nói nhiều.

Giờ đây, vì tình huống bắt buộc, Kiều Miên đành phải cắn răng, chọn cái thời điểm không thích hợp để nói.

"Ông bà ngoại anh ấy ở đây," Kiều Miên giải thích nhỏ,

"Vừa rồi chị gọi điện cho anh ấy, không ngờ anh ấy lại đến."

Kiều Miên im lặng một lúc, rồi tiếp tục nói,

"Chị nghĩ, liệu mọi người có muốn gặp nhau không?"

Câu này thật sự rất khó nói ra, Kiều Miên gần như không bao giờ nhắc đến chuyện của mình với Kiều Cảnh.

"Ý chị là… cùng đón Tết… gì đó."

Kiều Cảnh khẽ cười một tiếng.

Cậu không nhắc gì đến chuyện vừa rồi cậu ở trên lầu, đối đầu với người đàn ông đó.

Cậu vô tình lướt qua chiếc bật lửa, buông lời không quan tâm,

"Không sao đâu. Gặp thì gặp, em không có vấn đề gì. Còn anh ấy thì sao?"

"Anh ấy cũng không sao."

Kiều Miên nói, rồi lại hơi do dự,

"Hay là thôi đi? Tiểu Cảnh, hiện tại các em…"

Vậy thì gặp đi. Kiều Cảnh cắt lời cô, chân dài vắt tùy ý lên tay vịn sofa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!