Edit: Carrot – Beta: CúnKiều Miên thật sự không muốn khóc. Cô đã bình tĩnh lại, không còn sụp đổ như trước nữa.
Một khi bình tĩnh, Kiều Miên sẽ cảm thấy mọi chuyện cũng chẳng có gì lớn lao. Chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này, những suy nghĩ mà cô không thể diễn đạt thành lời, lại để bản thân khóc, thật là quá xấu hổ.
Kiều Miên luôn mang trong mình gánh nặng, không bao giờ chịu cúi đầu. Cô và Kiều Cảnh đều có điểm chung: không bao giờ để mình trở nên yếu đuối trước mặt người khác.
Nhưng khi Lục Lập Xuyên hoàn toàn ôm chặt lấy cô, Kiều Miên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi nước mắt một lần nữa.
Lục Lập Xuyên đứng im lặng, không nói gì.
Cứ như vậy, anh giữ cô trong vòng tay mình.
Kiều Miên không cử động, anh cũng không lên tiếng, không làm bất cứ động tác gì.
Dần dần, trong vòng tay anh, những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên.
Kiều Miên siết chặt áo của anh, nước mắt cứ thế không ngừng rơi.
Dù được ôm chặt trong vòng tay anh, cô không hề khóc lớn. Cả cơ thể run lên, tiếng khóc yếu ớt như mèo con, nhưng nước mắt lại tuôn trào như suối.
Lục Lập Xuyên không động đậy.
Anh đứng im lặng, như một bức tượng.
Chỉ có anh nhẹ nhàng giữ Kiều Miên trong vòng tay, ánh mắt khẽ hạ xuống, không nói một lời, chỉ đơn giản là ôm chặt lấy cô.
Kiều Miên không biết mình đã khóc bao lâu, hay vì sao lại khóc.
Cô khóc đến mức cảm giác buồn nôn, đôi mắt mờ đi không mở nổi, cả người nóng bừng từ cổ đến tai, một cảm giác tệ hại, vô cùng bối rối.
Khi nước mắt đã rơi hết, đầu óc Kiều Miên vẫn còn mơ hồ, không thể hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Cô không nhớ lần cuối cùng mình khóc đến mức này là khi nào.
Lục Lập Xuyên buông cô ra, cúi đầu, từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay.
Một tay anh nhẹ nhàng nâng cằm Kiều Miên, tay còn lại cẩn thận lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mệt mỏi của cô.
Kiều Miên vẫn chưa hoàn hồn, đầu óc còn lơ mơ, mắt vô thức nhìn lên anh.
Lục Lập Xuyên cũng không ngần ngại, anh lau sạch nước mắt cho cô, rồi lại kiên nhẫn sửa lại mái tóc rối bời của cô, từng chút một, như đang chăm sóc một thứ gì đó quý giá và dễ vỡ.
Kiều Miên nhớ lại khi còn nhỏ, cô từng có một con búp bê.
Cô rất thích nó, mỗi ngày đều tỉ mỉ lau mặt, thay đồ cho nó, với sự cẩn thận và chăm chú giống như lúc này.
Kiều Miên nhìn anh một lúc lâu.
Khi Lục Lập Xuyên đã làm xong, anh lại nhẹ nhàng kéo cô vào vòng tay mình.
Kiều Miên vùng vẫy một chút. Cô chống tay lên ngực anh, gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đôi mắt cô vẫn còn cay và nhòe, Kiều Miên không cần nhìn cũng biết hiện tại mình trông như thế nào—khuôn mặt nhợt nhạt, tóc tai rối bù, và một vẻ ngoài hoàn toàn trái ngược với những gì cô thường thể hiện.
Cô, vốn dĩ là một người luôn giữ gìn hình tượng, lúc này lại cảm thấy mình thật thảm hại.
Lục Lập Xuyên sắc mặt bình tĩnh. Từ khi bắt đầu yêu nhau, cho đến bây giờ, anh chưa từng nghi ngờ gì về vẻ ngoài hay tính cách của Kiều Miên.
Anh luôn chấp nhận cô, không bao giờ đánh giá hay làm cô phải cảm thấy mình không đủ tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!