Chương 3: “Thẩm Chiếu Thâm: Người này có khi mắt mù rồi cũng nên.”

Edit: Củ cải / Beta: Súp lơ xanh

Kiều Miên lượn hai vòng trên phiên chợ, sau đó ngồi viết tiếp văn bản đánh giá mà cô chưa viết xong.

Trong phòng yên lặng, chỉ có một mình cô.

Kiều Miên cũng không ngờ tới. Bốn người ở phòng 312, đại học năm hai ai cũng thoát kiếp cẩu độc thân, cũng chỉ còn một mình cô đơn độc.

"Viết xong cái này……. chắc sẽ kịp gửi đi." Kiều Miên đặt tay lên bàn phím, bắt đầu viết cái gì đó vào.

Thời gian rảnh Kiều Miên đều dùng tài khoản weibo của mình để chuyên giới thiệu các trò chơi trực tuyến.

Tài khoản trò chơi tên là QM, tuy rằng cô không gia nhập phòng làm việc cũng không có đoàn đội, bởi vì cá nhân có phong cách riêng nên ở vòng trò chơi weibo cũng có vị trí thấp kém.

Bài đăng công khai đầu tiên cũng có lúc nhận được ý kiến, coi như là một trong các cách kiếm tiền, không liên quan đến chuyên môn, cô lại càng thích thú*.

* [lè zài qí zhōng] – lạc tại kỳ trung:

Thành ngữ Trung Quốc, giải thích cơ bản là tôi thích làm gì đó, và vui vẻ trong đó, Điển xuất xuân thu – Lỗ – Khổng Tử

"Luận ngữ của Khổng Tử":

"cơm ăn nước uống, xếp tay gối đầu, sung sướng cũng trong đó vậy." (Nguồn: baidu)

Thời gian trước Kiều Miên mới biết đến bài đánh giá Card Rush, nhưng không thể đem ra ngoài. Chịu đựng một số bình luận nhỏ, không có phòng làm việc nào nguyện ý thu nhận, cũng rất bình thường.

Ăn mì gói xong, mắt Kiều Miên hơi đỏ lên, trên màn hình máy tính vẫn tiếp tục viết bản thảo. Nhưng viết được một hai nghìn chữ, phải tra lại tư liệu rất nhiều.

Kiều Miên đang sửa những chỗ dùng từ không hay, điện thoại đặt bên cạnh máy tính rung lên hai cái.

Trong đầu cô còn nghĩ chỗ chưa làm xong, liếc nhìn màn hình điện thoại.

Mẹ.

Kiều Miên ngừng tay một lát. Đánh vài chữ lên màn hình máy tính tạo thành một câu lộn xộn.

Xóa bỏ câu chữ, cô nhận điện thoại, bình tĩnh nói.

A lô, mẹ.

Ay, Miên Miên. Người phụ nữ bên kia đầu dây nói đến đây thì dừng lại.

Kiều Miên kiên nhẫn chờ đợi, mới nghe thấy bà ấy ho khan hai tiếng, tiếp tục nói,

"Con đang làm gì vậy?"

"Không làm gì hết, ở ký túc xá chơi trò chơi thôi, trong phòng chỉ có mình con, thật tự do." Kiều Miên liếc nhìn màn hình máy tính, mặt không biến sắc nói,

"Mẹ, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, không có gì. Tháng này bận quá, chưa gọi điện thoại cho con." Từ Hà Mai có chút vô vị,

"Vậy dạo này ở trường học thế nào?"

"Khá tốt. Thầy cô giáo, bạn học, đều rất tốt." Như là đọc thuộc lòng theo khuôn mẫu vậy. Kiều Miên không ngoài ý muốn mở miệng nói tiếp,

"Mọi người đều rất tốt, không ai gây khó dễ con, học tập cũng được, không có khó khăn gì."

"A, a……. Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Nghe thấy giọng trong trẻo của con gái nói, Từ Hà Mai lại trầm mặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!