Edit: Carrot – Beta: CúnBuổi tụ họp của câu lạc bộ do Hứa Thời Ý tổ chức diễn ra vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ, từ chiều đến tối, tổ chức tại hội trường.
Kiều Miên cùng Lục Lập Xuyên đến tham dự, và không khí trong câu lạc bộ rất náo nhiệt. Một nhóm người tụ lại chơi trò chơi, xung quanh cũng có những nhóm nhỏ ngồi rải rác.
Kiều Miên không quen biết ai trong câu lạc bộ của Hứa Thời Ý. Nhưng vốn dĩ cô không quen biết nhiều, lần hiếm hoi xuất hiện ở một nơi như thế này khiến không ít người tò mò, đến chào hỏi.
Kiều Miên hơi khổ sở.
Cô nắm lấy tay áo của Lục Lập Xuyên ngày càng chặt hơn, chỉ ước có thể biến mất ngay tại chỗ.
Hứa Thời Ý vội vã chạy đến, mắt sáng rực khi nhìn thấy Kiều Miên.
"Miên Miên, cậu đến rồi! Tớ đang bận, cậu cứ ngồi đây trước, lát nữa tớ sẽ qua tìm."
Kiều Miên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hứa Thời Ý kéo đến ngồi xuống. Cô ấy sắp xếp đĩa trái cây và đồ ăn vặt trước mặt Kiều Miên, nhét cho cô thêm hai chai Coca, rồi còn nháy mắt ra hiệu với một thành viên trong câu lạc bộ trước khi quay đi.
Là một thành viên cốt cán của câu lạc bộ, Hứa Thời Ý vô cùng bận rộn, nhất là vào ngày hôm nay, luôn tất bật đi đi lại lại, bận đến mức không có thời gian ngồi xuống.
"Đây là chị Kiều Miên đúng không ạ?"
Cô gái mà Hứa Thời Ý ra hiệu nháy mắt chủ động cười nói, rồi vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Kiều Miên và đưa đồ ăn vặt cho cô.
"Chị Kiều, em biết đến chị từ lâu rồi, chị xinh quá!"
Kiều Miên ngước mắt nhìn cô bé.
Khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt long lanh, trông vừa dễ thương lại ngây thơ.
Từ lúc Kiều Miên bước vào phòng, ánh mắt của cô bé vẫn luôn dõi theo cô, cứ chăm chú nhìn đến mức khuôn mặt đỏ lên từng chút một.
Em là…? Kiều Miên đối diện với cô bé, không nỡ tỏ vẻ lạnh lùng, cũng mỉm cười.
"Em là Lộc Thu Thu, tân sinh viên mới vào trường." Đôi mắt to tròn của cô bé nhìn Kiều Miên đầy hứng thú, rồi lại khẽ nghiêng người đến gần cô hơn.
"Chị Kiều, chị muốn ăn gì không? Chỉ cần nói với em, em sẽ lấy cho chị," Lộc Thu Thu nói một cách nghiêm túc.
"Chị Hứa giao chị cho em rồi, có gì chị cứ tìm em nhé."
Cô bé dễ thương thật sự khiến người khác yêu mến.
Kiều Miên nói chuyện cùng Lộc Thu Thu, dần dần cũng không còn cảm thấy quá ngại ngùng như lúc đầu.
Kiều Miên đang nghe Lộc Thu Thu kể chuyện về ký túc xá của cô bé, mỉm cười vui vẻ, thì cảm thấy cánh tay mình bị kéo nhẹ.
Lục Lập Xuyên đặt điện thoại xuống, nhìn Kiều Miên.
"Kiều Kiều, muốn đứng dậy đi dạo một vòng không? Xem chừng bày biện cũng đã hoàn tất rồi đấy."
Anh cúi mắt xuống, che giấu một chút tâm tư phức tạp khó diễn tả.
"Cũng có thể đi xem bạn cùng phòng của em, chắc cô ấy cũng vất vả chuẩn bị mọi thứ."
Ánh mắt của Lục Lập Xuyên lướt qua Lộc Thu Thu.
Anh hiểu rất rõ, Kiều Miên là người dễ mềm lòng, chẳng thể cưỡng lại được mấy người biết cách làm nũng như cô bé này.
Giống như cách Lục Lập Xuyên dễ dàng đánh lừa cô bởi ánh mắt cụp xuống đầy vẻ thất vọng, trong mắt Kiều Miên, Lộc Thu Thu cũng có phần nào lợi thế ấy.
Kiều Miên chợt nhận ra mình đã nói chuyện với Lộc Thu Thu hơi lâu. Cô đứng dậy, gật đầu,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!