Edit: Carrot – Beta: Cún
Trong truyện tranh Nhật Bản hay tiểu thuyết, hễ có cảnh gắp thú bông thì nam chính luôn gắp được rất nhiều rồi tặng cho nữ chính.
Đặc biệt trong những câu chuyện tình yêu thuần khiết, nữ chính thường ôm cả đống thú bông về, hào hứng khen ngợi nam chính, cả hai vui vẻ trò chuyện, cười đùa. Khung cảnh ấy vừa ấm áp, vừa đẹp đẽ, lãng mạn vô cùng.
Kiều Miên sâu sắc nhận ra chân lý
"thực tiễn là thước đo của tri thức." Ai có thể ngờ rằng, anh Lục tinh thông mọi trò chơi, lại phải chịu thua trước một chiếc máy gắp thú nhỏ bé chứ?
"Đằng kia còn nhiều trò lắm, chúng ta chơi cái khác đi?" Kiều Miên nhỏ giọng đề nghị, cố gắng không để làm tổn thương lòng tự trọng của Lục đại ca.
Tất nhiên, quan trọng hơn là, cô thật sự không muốn tự mình thử cái máy gắp thú chết tiệt này dù chỉ một chút.
Lục Lập Xuyên mím chặt môi.
Anh chăm chú nhìn con Pikachu đang lơ lửng ở mép, có thể rơi ra hoặc không, rồi im lặng lấy hai đồng xu cuối cùng từ tay Kiều Miên.
Kiều Miên căng thẳng xoa xoa đôi bàn tay nhỏ.
Trong lòng cô bất an vô cùng. Nếu chẳng may, rất có thể Lục Lập Xuyên không gắp được, thì cô phải khen anh thế nào đây?
Khen anh ấy dáng gắp thú bông cũng đẹp trai, dễ thương? Hay là khen rằng anh ấy thật xuất sắc khi lần nào cũng tránh né món đồ một cách hoàn hảo?
Đây chẳng phải là câu hỏi khó trả lời sao!
"Con trai, mẹ muốn con gắp con gấu Kumamon kia, ngay sau con Pikachu đó. Con lại đây gắp đi." Một giọng nữ nhẹ nhàng, pha chút ý cười, bất ngờ phá tan bầu không khí im lặng.
Kiều Miên đang căng thẳng, không nhịn được quay đầu nhìn qua.
Ngay bên cạnh họ, một người mẹ trẻ đang dẫn con trai nhỏ đến chơi máy gắp thú bông. Cậu bé nhíu mày, cả người gần như dán chặt vào kính máy để nhìn cho kỹ.
"Mẹ ơi, con gấu lớn này khó gắp quá, mình đổi cái khác được không?" Cậu bé lẩm bẩm, giọng đầy khó khăn. Khó quá đi.
"Không được, mẹ chỉ muốn con gấu này thôi."
Người mẹ ăn mặc tinh tế gọn gàng, tay xách túi, nhìn con trai cười tươi.
Cậu bé thở dài,
"Mẹ, mẹ không thể trưởng thành hơn một chút sao?"
"Không thể. Con nhanh lên, gắp xong mẹ sẽ dẫn con đi ăn đồ ngọt, bố còn đang xếp hàng chờ nữa đấy." Người mẹ thản nhiên đáp,
"Mẹ cần trưởng thành để làm gì, chẳng phải đã có con rồi sao?"
Cậu bé đáng yêu quá mức, khiến Kiều Miên không nhịn được bật cười và tiếp tục nhìn theo.
Cậu bé thao tác nút điều khiển, rất chính xác tìm đến mục tiêu.
*Bộp!*
Gắp được rồi. Lục Lập Xuyên nhẹ nhàng nói, từ khe máy lấy ra chú Pikachu nhỏ.
"Cái máy này đúng là hơi khó dùng, có lẽ là do cơ chế của nó. Anh…" Anh còn chưa nói hết câu thì nghe thấy giọng nói non nớt bên cạnh.
Cậu bé với vẻ hơi bất đắc dĩ nói,
"Nè, gắp được rồi, mình đi ăn đồ ngọt được chưa mẹ?" Cậu bé vụng về giơ đôi tay mũm mĩm lên, lắc lư chú gấu Kumamon, trên khuôn mặt ngây thơ lộ vẻ chịu thua với mẹ mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!