Edit: Carrot – Beta: Cún
Kiều Miên vừa tan học vào buổi trưa, liền nhìn thấy Lục Lập Xuyên ở dưới lầu.
Anh không đến tay không. Trong tay anh cầm một chiếc túi giấy, trông khá to.
Tòa nhà Kiều Miên học là tòa số mười, đúng lúc tan học, người qua lại rất đông đúc, náo nhiệt.
Anh đứng ngay trước cửa tòa nhà, dường như không bận tâm đến mọi người xung quanh, khẽ cúi đầu một cách thoải mái. Khí chất của anh thật khác biệt, không biết phải diễn tả thế nào.
Ít nhất, Kiều Miên có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô chạy đến, đứng trước mặt anh với nụ cười rạng rỡ.
"Đợi lâu chưa? Em vừa hỏi thầy giáo vài điều."
Kiều Miên có chút ngại ngùng. Đây cũng là lần đầu cô yêu đương, khi Lục Lập Xuyên nói muốn đến đón cô, phản xạ đầu tiên của Kiều Miên là từ chối ngay.
Nhưng Lục Lập Xuyên lại rất kiên quyết.
Khi họ đi dạo vào buổi tối hay ra ngoài ăn tối, anh cũng nói y như vậy.
"Anh muốn đến đón em, Kiều Kiều," Lục Lập Xuyên khẽ nói, bao quanh là bầu không khí trông chẳng khác nào một vẻ thất vọng.
Người khác có lẽ sẽ không bị lay động gì nhiều.
Lục Lập Xuyên bây giờ chẳng phải kiểu con trai đẹp trai lộng lẫy, nên dáng vẻ buồn bã của anh trông chỉ thêm phần u ám.
Nhưng Kiều Miên lại rất dễ bị anh chinh phục.
Cô giơ tay đầu hàng.
"Được rồi được rồi, anh đến đón em đi, em đâu có bảo là không cho anh đến." Kiều Miên bất lực nói,
"Chỉ là anh phải dậy sớm… sẽ vất vả lắm, đúng không?"
Hai tiết học của Kiều Miên kết thúc lúc mười giờ.
Phải thừa nhận rằng, nếu không có tiết học, vào giờ này cô thường mới lười biếng thức dậy không lâu trong ký túc xá.
Được rồi, nói một cách nghiêm túc… lối sống lười biếng kiểu thánh ăn thánh nằm quả thật rất đáng xấu hổ.
Xấu hổ mà vui vẻ tận hưởng.
Lục Lập Xuyên im lặng một lúc. Anh cân nhắc rồi chậm rãi nói,
"Anh thường… dậy khá sớm."
Không chỉ là sớm. Lục Lập Xuyên nói dối tỉnh bơ, phớt lờ sự thật rằng anh luôn có thói quen tốt là ngủ sớm dậy sớm, dù có thức khuya thì sáng vẫn phải dậy sớm.
Kiều Miên không nhận ra sự giằng xé trong lòng anh. Cô không chút đề phòng, mỉm cười,
"Thói quen của anh tốt thật, chứ em thì không được như vậy đâu. Em hay thức khuya lắm."
Cô xoa xoa khóe mắt, rồi vung tay mạnh mẽ,
"Không sao, dậy sớm với em rất khó, nhưng sau này nếu anh rảnh thì có thể nhắn tin gọi em. Em sẽ… có lẽ, có thể dậy được."
Ban đầu cô nói rất chắc chắn, nhưng cuối cùng lại chột dạ, đổi thành có thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!