Chương 20: “Vì để trở nên xinh đẹp, lạnh chết tớ cũng được.”

Edit: Carrot – Beta: Cún

Cuộc thi tranh luận do trường Thông tin và Kỹ thuật cùng với Khoa Luật tổ chức được định vào chiều thứ Tư.

Kiều Miên mặc bộ váy vest bước vào lớp học, vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh nhìn. Cô rất ít khi nào nổi bật đến vậy. Ngay cả các bạn học cùng trường Kinh tế cũng hiếm khi thấy cô, chưa kể đến sinh viên của các khoa khác, càng không ai không biết đến cô.

Cầm trong tay bản thảo đã chuẩn bị sẵn, Kiều Miên nhìn các đồng đội ghép cặp tạm thời của mình, rồi mỉm cười với họ. Vốn dĩ cô đã rất xinh đẹp, nét mày mắt thanh tú dịu dàng, một nụ cười nhẹ đã đủ khiến người ta xao xuyến, tràn đầy khí chất thần tiên.

Địa điểm tổ chức cuộc thi tranh biện không phải là phòng học thông thường mà là giảng đường bậc thang, mượn từ trường Thông tin và Kỹ thuật. Khi Kiều Miên và các đồng đội đến đây chuẩn bị, họ cũng ngạc nhiên đôi chút.

Không gian rộng rãi, sáng sủa, phía trước còn có một màn hình lớn để các sinh viên ngồi cuối lớp cũng có thể nhìn rõ.

Kiều Miên ngồi ở hàng ghế phía trước, chuẩn bị lần cuối cùng, xem lại bản thảo. Bên kia, Hứa Thời Ý cũng chạy đến.

"Miên Miên, sinh viên trường Kinh tế đến rồi, còn cười nói rôm rả kia kìa, hứ." Hứa Thời Ý đưa cho cô một chai nước,

"Bên đó, ngay cả bông hoa cao quý của trường Thông tin cũng có mặt, bạn thân của cậu thật giỏi quá."

Cô ấy còn làm động tác hai tay như đang cầu nguyện,

"Mình sẽ không bao giờ nói xấu bạn thân của cậu nữa đâu, cậu ấy đúng là người tốt."

Kiều Miên ngước mắt lên.

Hôm nay cô không hẹn gặp Lục Lập Xuyên, nhưng điều khiến cô hơi bất ngờ là tại hiện trường, cô cũng không thấy bóng dáng của Lục Lập Xuyên đâu.

Ngược lại, Kiều Miên nhìn sang phía bên kia, thấy Thẩm Chiếu Thâm cùng nhóm của anh đang ngồi ở hàng ghế đầu, rạng rỡ thu hút mọi ánh nhìn, các nữ sinh xung quanh cũng tụ tập lại, tạo thành một nhóm lớn xoay quanh họ.

Trước đây Kiều Miên đã từng gặp Thẩm Chiếu Thâm vài lần. Ấn tượng của cô về anh là một người lịch thiệp, nghiêm chỉnh. Nhưng trong lời của Hứa Thời Ý, anh là một kẻ hai mặt, giả tạo, thích chơi trò tâm cơ, luôn cười cợt không đứng đắn.

Nếu không phải gia đình có tiền, có lẽ đã bị người khác tóm lại đánh cho một trận rồi.

Kiều Miên cũng thấy bông hoa cao quý trước đây cô từng nghe đến – một chàng trai đẹp như tượng băng, lạnh lùng và xa cách. Anh ngả người dựa vào ghế, vẻ mặt lãnh đạm. Bên cạnh, Thẩm Chiếu Thâm khoác tay lên vai anh, nói điều gì đó.

Chàng trai cao quý ấy ngước mắt, chậm rãi nở một nụ cười, một nụ cười thật đẹp và cuốn hút.

Kiều Miên thu lại ánh nhìn. Cô không tìm thấy người mà mình muốn gặp, và cũng chẳng hứng thú gì với nhóm nam thần mà Hứa Thời Ý vừa giới thiệu. Hứa Thời Ý không nhận ra rằng tâm trạng của Kiều Miên có chút trầm xuống.

Hứa Thời Ý nói với Kiều Miên vài câu, rồi lại tức tối gõ chữ trên điện thoại, dường như muốn đâm thủng màn hình.

"Thẩm Chiếu Thâm đúng là đồ ngốc," Hứa Thời Ý giận đến mức sắp bốc khói,

"Có con với tớ rồi mà còn đi tán tỉnh đàn em năm nhất!"

Kiều Miên: …???

Mối quan hệ giữa các cậu thật hỗn loạn nhỉ?

Hứa Thời Ý nghiến răng ken két,

"Miên Miên, mình đi tìm cậu ta nói chuyện đây, không làm phiền cậu nữa. Cố lên nhé, lát nữa mình sẽ ngồi ở hàng ghế đầu."

Kiều Miên vẫy tay tạm biệt, nhìn Hứa Thời Ý vội vã rời đi. Cô cúi đầu, vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm từ Lục Lập Xuyên. Kiều Miên đứng dậy, giữ vẻ bình tĩnh, cùng các đồng đội bước lên sân khấu.

Cuộc thi tranh biện chia làm hai đội, và Kiều Miên thuộc đội ủng hộ. Chủ đề tranh biện là: [Sinh viên đại học ngày nay cần được đánh giá qua nhiều tiêu chuẩn]so với [Chỉ có điểm số mới quyết định tất cả].

Chủ đề có phần thiếu chặt chẽ, mà dường như mục đích của cuộc thi cũng không nằm ở việc tranh biện quá nghiêm túc.

"Tôi cho rằng sinh viên đại học ngày nay không thể chỉ dựa vào điểm số để quyết định thắng thua," Kiều Miên đứng thẳng, không cần nhìn vào bản thảo, từng chữ phát ra đều rõ ràng và mạnh mẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!