Chương 19: “Anh Lục đây định học làm người tốt, việc tốt mà không cần để lại danh tính à?”

Edit: Carrot – Beta: Cún

Lục Lập Xuyên về đến nhà. Trong nhà rất yên tĩnh, bố mẹ anh đi công tác, Lục Lập Trì đã ngủ từ sớm, và người giúp việc cũng đã ra về.

Anh mở cửa, thoáng thấy hành lang lộn xộn do mình vội vã ra ngoài, tâm trạng không hề phấn chấn, anh lững thững đi đến dọn dẹp.

Lục Lập Xuyên cúi xuống nhặt chiếc khăn quàng cổ dưới đất.

Vừa rồi, cái đó không phải chỉ là ảo giác chứ? Lục Lập Xuyên sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm.

Anh không thể chắc chắn.

Đã lâu rồi anh không vì điều gì mà cảm thấy do dự.

Làm sai cũng không có gì to tát, điều tồi tệ nhất là không dám hành động. Nói ra thì dễ, nhưng thật sự phải đánh cược thì không dễ dàng như vậy.

Nếu đoán sai… Anh cúi mắt, cảm giác như trên vai mình vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.

Điện thoại rung hai lần, anh theo phản xạ móc ra.

[Thẩm Chiếu Thâm: Lục Lập Xuyên, xong việc chưa?]

[Thẩm Chiếu Thâm:??? Cậu chưa làm xong à? Tiểu thư họ Hứa đang tìm tôi để mượn tiền.]

Lục Lập Xuyên liếc nhanh qua, kết quả ngoài dự đoán này không khiến anh có bất kỳ phản ứng nào.

[Lu: Xong rồi, tớ chuyển tiền cho cậu bây giờ.]

[Lu: Đừng nhắc đến tên tớ.]

Thẩm Chiếu Thâm nhìn vào điện thoại, mãi một lúc sau mới hiểu được ý nghĩa câu nói của Lục Lập Xuyên.

Anh sờ cằm, không nhịn được lẩm bẩm, "Anh Lục đây đang định học làm người tốt, làm việc tốt không cần danh tiếng sao?"

"Chị Thẩm, cậu rốt cuộc có mượn không?" Hứa Thời Ý đi giày cao gót bước tới, trang điểm tinh tế, khí chất mạnh mẽ.

Thẩm Chiếu Thâm đảo mắt. Anh đã trốn trong ban công nhỏ rồi, không biết chị này làm thế nào mà tìm được.

"Có, có, có, chắc chắn là cho mượn, được không?" Anh giơ tay lên, cười một cách ngổ ngáo, "Chị đại, chú ý sức khỏe nhé, đừng tức giận, không tốt cho thai nhi đâu."

Hứa Thời Ý giơ tay lên tát anh một cái. "Đúng rồi, đó là con của cậu. Cậu có dám không đưa tiền trợ cấp nuôi con? Không cần trả lại, cảm ơn nhé."

Sau khi mượn tiền của Hứa Thời Ý, Kiều Miên nhanh chóng nộp học phí cho Kiều Cảnh.

Cô vừa chuẩn bị đặt vé về nhà thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Kiều Miên không nghĩ ngợi gì đã nhận.

"Chị, là em đây."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Kiều Miên vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "Kiều Cảnh. Em vẫn nhớ gọi cho chị à?"

"Nhớ chứ, làm sao em quên được chị." Kiều Cảnh cười nhẹ, giọng nói có chút mệt mỏi.

Cậu đưa tay đặt lon bia lên bàn phím, rồi nhẹ nhàng nói, "Chị, chị có khỏe không? Nghe nói mẹ đã đi tìm chị."

Kiều Cảnh nhắm mắt lại, đôi mắt thâm quầng do lâu không ngủ, nhưng sắc mặt lại rất dữ tợn.

"Không sao, đừng lo. Em đã nói là không cho bà ấy tìm chị mà." Kiều Cảnh nói thản nhiên, "Thằng ngu đó dám động vào đồ của em, em không để nó yên đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!