Chương 18: Nếu cần, hãy đến tìm tôi

Edit: Carrot – Beta: Cún

Kiều Miên đứng trong gió lạnh một lúc, dần dần bình tĩnh lại. Cô lướt qua danh sách cuộc gọi, do dự một chút rồi quyết định gọi cho Hứa Thời Ý.

Hứa Thời Ý nhanh chóng nghe máy.

Có lẽ vì lo lắng cho Kiều Miên, trong lòng cô cũng không thoải mái.

Thời Ý. Kiều Miên cắn môi, hiếm khi tỏ ra do dự. Cô cần một số tiền không nhỏ. Nếu có được học bổng thì sẽ ổn, còn nếu không… cô không biết khi nào mới có thể trả lại tiền cho Hứa Thời Ý.

Nhưng Hứa Thời Ý ngay lập tức đoán ra ý định của cô.

"Có phải cần tiền học bổng không?"

Âm thanh ồn ào bên kia, như thể đang ở một buổi tiệc. Hứa Thời Ý không do dự mà đứng dậy ra ngoài,

"Không sao, tớ chuyển khoản cho cậu ngay bây giờ."

Kiều Miên mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì cổ họng đã trở nên khô khan.

"Đừng cảm ơn tớ quá, đây là điều mà kim chủ của cậu nên làm." Hứa Thời Ý trêu đùa,

"Sau này có dịp thì trả lại tớ, được chứ?"

Kiều Miên dần cảm thấy thoải mái hơn.

Cô bật cười, đáp lại lời cô ấy,

"Được! Sau này kiếm được tiền thì sẽ trả cho cậu."

Hứa Thời Ý hiểu tính cách của Kiều Miên. Cô ấy có vẻ lười biếng nhưng khi đã hứa thì nhất định sẽ làm. Kiều Miên là người mà dù có phải chịu thiệt thòi cũng không muốn nợ ai.

Hứa Thời Ý bổ sung,

"Không cần đâu, nửa năm sau trả tớ cũng được."

Cô ấy cười,

"Nhưng tớ nhất định sẽ tính lãi, một trăm đồng, được chứ?"

Kiều Miên hiểu ý tốt của cô ấy. Cô hạ mắt cười một cái, coi như đã chấp nhận lòng tốt của Hứa Thời Ý. Ừ.

Hứa Thời Ý vẫn ở bên ngoài, Kiều Miên không muốn làm phiền thêm. Cúp điện thoại, cô từ từ thở ra một hơi. Kiều Miên xoa mặt, rồi đi dạo bên hồ, cúi đầu trả lời tin nhắn của hai người bạn thân.

Cô nỗ lực tập trung vào việc trả lời tin nhắn của Tiểu Tiên Nữ và Lục Lập Xuyên, dần dần tâm trạng cũng bình tĩnh lại.

Cô mím chặt môi, rồi từ từ thả lỏng.

Thực ra cũng không phải là chuyện lớn, Kiều Miên nghĩ, cô có thể giải quyết được.

Buổi tối, trong khuôn viên trường không đông người, Kiều Miên đi dạo từ bên hồ ra sân vận động. Tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều. Tắt điện thoại, Kiều Miên khoác trên mình chiếc áo phao dày, đi một vòng quanh sân vận động.

Cô đang mải mê đi lang thang, không mục đích, thì chợt thấy có ồn ào ở cửa sân vận động.

Có người lao vào từ cửa, như thể đang đùa giỡn với ai đó. Người đến rất nhanh nhẹn. Anh ta khéo léo tránh những bạn đang chạy trên đường đua, lao thẳng vào giữa sân cỏ rồi dừng lại.

Đến lúc này, Kiều Miên mới nhận ra bên cạnh anh không có ai, cũng chẳng có người nào khác. Anh cứ như một kẻ thần kinh, lao vào một cách điên cuồng rồi đứng đó như không có gì xảy ra.

Hành động nổi bật và kỳ quái này thu hút sự chú ý của không ít người. Kiều Miên cũng ngẩn người một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!