Editor: Carrot
Bài đánh giá về Carnotarus không nhiều, trước đây Kiều Miên cũng từng viết và đăng lên Weibo, nhưng không có studio mong muốn đạt được.
Kiều Miên biết rằng loại game nhỏ lẻ này không phải là mục tiêu của hầu hết các studio, thậm chí còn chẳng đáng để quảng bá, chỉ tổ lãng phí thời gian và nguồn lực.
Dù tài khoản Weibo của cô, QM, đã là một KOL chuyên đánh giá game khá có tiếng, nhưng việc bài đánh giá có được chia sẻ lần hai hay không vẫn còn phải dựa vào may mắn.
Kiều Miên không ngờ bài viết lần này lại được ai đó để mắt tới. Dù sao thì có được bản quyền chia sẻ lại cũng không tệ.
Cô lập tức đồng ý trao quyền cho một studio có tên là Lộ Kiều và nhanh chóng thảo luận những chỗ cần sửa trong bài viết. Đối phương khá dễ tính, nhận bài một cách rất hào phóng.
Giữa những công việc này, Kiều Miên vẫn không quên việc chào hỏi hàng ngày với đại thần Lục Lập Xuyên.
Danh sách chat của cô trống trơn, chỉ có mỗi một khung chat với Lục Lập Xuyên. Họ không chỉ nhanh chóng phát sinh những tia lửa giao tiếp, mà mối quan hệ còn đang tiến triển theo hướng trở thành đôi bạn thân thiết.
Con tàu tình bạn sẽ chính thức giương buồm sau 30 ngày liên tục là người nhắn tin nhiều nhất với nhau. Tính ra, Kiều Miên và Lục đại thần cũng đã rất gần đến mốc này rồi.
Thật sự là những người bạn tri kỷ đúng nghĩa.
Kiều Miên hài lòng mở khung trò chuyện và lại hẹn với Lục Lập Trì gặp nhau tại công viên giải trí vào thứ Bảy.
Lục Lập Trì giờ cũng là khách quen ở công viên đó.
Mỗi lần Kiều Miên làm việc bán thời gian ở đây, cậu đều đến chơi, chưa từng bỏ lỡ một lần nào.
"Để Lục Lập Trì đến đây chơi liên tục như vậy có sao không?" Kiều Miên hơi lo lắng,
"Thằng bé không muốn đi chỗ khác à?"
Cô đã quen với việc mỗi thứ Bảy đều hẹn với Lục Lập Trì, đợi cậu nhóc đến chơi ở khu vui chơi trẻ em. Cô cũng biết chắc rằng cậu nhóc luôn là người đến sớm nhất, bên cạnh là anh trai cậu, Lục Lập Xuyên, luôn điềm đạm theo sau.
Nhưng Kiều Miên hiểu rõ, dù sao đây cũng chỉ là một công viên nhỏ, các trò chơi không nhiều, trẻ con chơi mãi rồi cũng sẽ thấy chán.
Lục Lập Xuyên đút tay vào túi, gương mặt bình thản,
"Nó thích đến đây mà, cô phải hỏi nó chứ."
Như chợt nhớ ra điều gì đó, anh lười biếng đáp,
"Mấy hôm trước, nó thi được điểm cao, phần thưởng mà nó muốn chính là đến đây chơi."
Giọng anh trầm nhẹ, Nó rất thích cô.
Và tôi cũng vậy.
Trong số những yêu cầu lộn xộn mà Lục Lập Trì đưa ra, lần này là lần mà nhà họ Lục đồng ý nhanh nhất. Kiều Miên hơi ngạc nhiên. Biết là một chuyện, nhưng khi nghe Lục Lập Xuyên kể thì lại là chuyện khác.
Cô nghe thấy giọng nói chậm rãi của anh, đôi mắt không khỏi cong lên,
"Ừ, Lập Trì đúng là rất thích tôi, cũng rất ngoan."
"Vì cô xứng đáng để người khác yêu quý như vậy."
Tiếng anh nhẹ đến nỗi gần như tan vào không khí. Kiều Miên chỉ nghe lơ mơ một vài từ, cô cũng không để ý đến lời thì thầm của Lục Lập Xuyên, mà chỉ ngẫm nghĩ một chút.
"Lần sau có dịp, khi kết thúc công việc tôi sẽ hẹn thằng bé ăn tối," Kiều Miên chủ động nói, có chút ngại ngùng,
"Biết nhau đã lâu, tôi chưa từng dành thời gian đi chơi cùng thằng bé lần nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!