Edit: Cún
Cẩn thận vẫn hơn, xe đi theo phía sau, tuy không có vấn đề gì nhưng Kiều Miên vẫn để ý.
Cô gửi tin nhắn cho Lục Lập Xuyên, cũng không nói thêm gì, rất nhanh đã chuyển sang chủ đề khác.
Đi cùng mọi người đến bãi sông, Kiều Miên cất điện thoại, ngẩng đầu.
Phong cảnh rất đẹp. Trên bãi sông có rất nhiều người, bên kia sông là vô vàn tòa nhà cao tầng, đèn của các tòa nhà công sở sáng trưng, ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy không ngừng, phản chiếu xuống dòng sông những sắc màu khác nhau.
Người ngắm nhìn ánh đèn chợp sáng chợp tắt, trên bãi sông rất đông.
Kiều Miên ngẩng đầu ngắm nghía một hồi. Cô rất ít khi ra ngoài, trước kia đều là ngắm cảnh đẹp như vậy thông qua truyền thông và báo đài.
Giống như bây giờ, thời gian ra ngoài đã ít lại càng ít hơn. Lâu lâu ngắm nhìn một chút, cũng cảm thấy rất thú vị.
Nhưng….. quá lạnh.
Kiều Miên nhìn thêm một lúc, rồi rụt cổ vào, run rẩy đứng sau đám đông, cố gắng chống chọi với cơn gió lạnh.
Trong lúc cô đang ở phía sau chụp ảnh thì Hứa Thời Ý chạy lại, trên mặt nở nụ cười,
"Kiều Miên, qua đây chụp ảnh! Chỗ này không tệ, cậu không chụp muốn à?"
Tâm tình của Hứa Thời Ý không tồi, cô ấy nhìn Kiều Miên cười nói,
"Hiểu ý, bộ váy ren này của Hạ Ninh Ninh thật chói lóa."
Cô ấy hào hứng nói:
"Trong thời tiết lạnh như thế này mà vẫn mặc váy ren, mình phải khâm phục đấy. Người khác đều thấy cô ấy lạnh cóng, nhưng cô ấy vẫn cố chịu đựng không mặc áo khoác lông, như thể người khác không nhận ra cô ấy ghét áo khoác lông cồng kềnh vậy."
Hạ Ninh Ninh trọng sĩ diện, thà lạnh cóng chứ không chịu mặc áo khoác lông dài đến mắt cá chân. Miếng dán giữ nhiệt cũng không dùng được vì cô ấy mặc quá mỏng, có dùng miếng dán giữ nhiệt cũng vô ích.
Hạ Ninh Ninh có lý do của riêng mình.
Áo khoác lông dài màu đen trông rất quê mùa, không phải là mấy chiếc cô ấy hay mặc, lại còn bị người khác lôi đi chụp ảnh, chụp lên thì biết làm sao?
Kiều Miên nhướn mày, cúi thấp mắt, lắc đầu thở dài,
"Đúng vậy, thật là đáng tiếc."
Cô ấy khẽ nhếch đuôi mắt, như thể có chút tiếc nuối, giả bộ nói,
"Ài, thật đáng thương. Làm việc thế nào mà không có ai đưa cô ấy về nhỉ?"
Hứa Thời Ý và cô ta nhìn nhau, cả hai không nhịn được cười phá lên.
Ai cũng biết Hạ Ninh Ninh không thể về lúc này. Cô ta tự hào là người của ban chấp hành hội sinh viên, nên nhất quyết không vắng mặt trong những dịp thế này.
Kiều Miên thật sự chán ghét cái kiểu cứ hay nhắc đến mình của cô ta, nếu không đã chẳng phản đòn lại.
"Chụp ảnh thì thôi đi." Cười đủ rồi, Kiều Miên phẩy tay,
"Bảo tớ cởi mấy chiếc cúc áo còn không bằng giết tớ."
Cô trong bộ dạng này thật không thích hợp để chụp ảnh. Chiếc mũ bóng chày kéo xuống thấp để chắn gió, áo khoác thì cài kín, thậm chí khuôn mặt cũng không lộ ra nhiều.
Hứa Thời Ý nhìn cô với bộ trang phục dày cộp chẳng kém gì áo khoác lông, thở dài,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!