Edit: Củ cải / Beta: Súp lơ xanh
"Chị Hà, khu vực bên đó đang thu dọn rất tốt, một chút nữa là tám rưỡi rồi? Lâm Thời Công cũng nên đến."
"Hả, biết rồi, bên này chị cũng đã chuẩn bị hết rồi, Lâm Thời Công….. nghe nói lần này lại là sinh viên làm thêm."
Hà Kỳ đang bận rộn thu dọn đồ chơi của trẻ em. Cô ấy làm việc ở cửa hàng này đã ba năm, vừa mới bị điều đến khu vực này.
Khu vui chơi trẻ em có số lượng người lớn, trẻ nhỏ đến rất nhiều. Nói vui vẻ kiếm tiền cũng có, bận rộn cũng khiến cho người ta đau đầu.
Nhân viên bận không đến được, người phụ trách khu vực vui chơi đưa ra quyết định, để cho sinh viên của trường học gần đây đến để làm thêm.
Hà Kỳ không để ý đến quyết định này.
"Một đám sinh viên chưa ra ngoài xã hội." Hà Kỳ tức giận, "Ai nguyện ý đến đây làm? Vất vả lại không thu được kết quả tốt, sinh viên lần trước đến ở bên kia còn lười biếng, bộ dạng không thể ghét bỏ được."
Hà Kỳ cũng không thể nào lý giải được. Trẻ con thì đáng yêu, ở chung với bọn nhóc trong thời gian dài có bao nhiêu người chịu đựng được.
Vừa muốn chăm sóc lại muốn làm yên lòng khách hàng, còn đối mặt với con cái của bọn họ dài dài, những sinh viên cho rằng rất thoải mái kia thì làm sao có thể hiểu được? Một đám bị kích động đến nỗi rời đi với vẻ mặt đau khổ, không biết là ai chăm sóc ai.
Hà Kỳ bĩu môi, đối với lời khuyên giải này cô từ chối cho ý kiến.
"Thật ngại quá, xin hỏi, hôm nay em đến làm thêm." Một giọng nói trong vắt, như nước suối.
Hà Kỳ ngẩng đầu, thấy một nữ sinh với khuôn mặt xinh xắn, mặc áo sơ mi và quần bò, bên ngoài khoác một chiếc áo bành tô màu sắc đơn giản.
Cô gái này thoạt nhìn rất xinh đẹp. Đôi mắt quyến rũ động lòng người, mọi hành động đều lộ rõ dáng vẻ tao nhã. Cho dù là đeo trang sức nhẹ nhàng, cũng giống như tiên nữ.
Dù gì Hà Kỳ cũng là nhân viên lâu năm ở đây, gặp qua rất nhiều khách hàng, các cô gái trẻ tuổi lại không ít.
Nhưng xinh đẹp đến mức này……… nên nói như nào đây, cũng không gặp qua nhiều người.
"Cô, cô chính là sinh viên làm thêm hôm nay?" Hà Kỳ ngẩn ngơ trong giây lát, liền nhẹ nhàng hỏi.
Đối với cô gái trẻ này mà nói có phải cô lúc trước tạo nghiệp gì không, nói lý cũng bất giác hạ giọng xuống.
"Đúng, em chính là sinh viên làm thêm hôm nay." Cô gái trẻ tươi cười nói, "Em tên Kiều Miên, đây là thẻ sinh viên của em."
"A, a…… là em à." Hà Kỳ có chút hoảng hồn, cầm lấy thẻ sinh viên của Kiều Miên còn không dám tin.
Ảnh chụp trên thẻ sinh viên so với người thật cũng không khác là mấy. Học trường đại học gần với đại học S nổi tiếng, Hà Kỳ biết ngôi trường này, trong nước đều thuộc hạng nhất.
Hà Kỳ bất giác nhớ đến chính mình liền cùng các chị em nói đùa —— "Thẻ sinh viên chính là một chiếc gương chiếu yêu, yêu ma quỷ quái gì đó đều sẽ hiện nguyên hình."
Với cô gái đứng trước mặt, thẻ sinh viên hay chứng minh thư gì đó, cũng chỉ là ảnh chụp bình thường mà thôi.
"Em cần phải làm những gì ạ? Có phải nên thay quần áo trước hay không?" mắt thấy nhân viên công tác trước mặt có chút thất thần, Kiều Miên chủ động hỏi.
Hà Kỳ lấy lại tinh thần, lắc đầu, "Không có gì, chỉ là trông coi đám trẻ con, đừng để bọn trẻ đi ra ngoài, ở đây có đồng phục, em lại đây thay đi…"
Kiều Miên nhận lấy chiếc áo thun mà cô ấy đưa, trên mặt vẫn nở nụ cười, "Em đã từng làm thêm một công việc giống như vậy, chị không cần lo lắng cho em đâu."
"Em đã từng làm loại công việc như thế này?" Hà Kỳ kinh ngạc, nhìn mặt Kiều Miên một lúc sau lại tiêu sái, "Nhìn không ra đây…"
Lương ở khu vui chơi trẻ em cũng không cao, làm một ngày cũng chỉ được 100 tệ. Hà Kỳ nghĩ mãi không ra, dựa vào vẻ ngoài của Kiều Miên, cô có thể chọn bất cứ công việc làm thêm khác, không riêng gì công việc này.
"Ừm, em thích loại công việc làm thêm như vậy." Kiều Miên không nói thêm câu nào, nhanh nhẹn thay áo thun, buộc tóc lên, nhìn rất hoạt bát và giàu kinh nghiệm.
Những đứa trẻ đã lục đục muốn đi vào khu vui chơi, một số cha mẹ đi vào cùng, số còn lại thì ở ngoài chờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!