Chương 8: TIền lương là 10.000 châu!

Mau chóng trả hết nợ?

Lâm Uyên không muốn làm điều này, cũng không có ý định như thế, chỉ cần khiêm tốn ngày qua ngày, chính vì hắn không cần sự nổi bật nên mới không cần phải cố gắng làm việc.

Chuyện đã đến nước này, hắn cũng đã nghĩ thông suốt, vừa hay bản thân có một thân phận chính thức ở thành Bất Khuyết, mượn nhờ bối cảnh của Tần thị có thể giúp mình giảm bớt không ít phiền phức.

Đã rõ.

Lâm Uyên để lại một câu rồi rời đi.

Tần Nghi lại bồi thêm một câu:

"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết làm công việc gì? Tiền lương 10.000 cũng không tính là thấp trong cái thành Bất Khuyết này."

Lâm Uyên đã đi mất hình, bỗng dưng lại quay đầu trở về, bước đến trước bàn ăn nhìn nàng, đợi đối phương mở lời.

Thực chất hắn rất muốn nói thẳng một câu:

Có chuyện gì mau nói, có cái rắm mau thả!

Tần Nghi đặt ly thủy tinh xuống rồi dựa vào thành ghế, hỏi:

"Nghe nói ở Linh Sơn, ngươi tu luyện chủ yếu là Cự Linh Thần?"

Lâm Uyên giữ im lặng để suy nghĩ nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì, sau nhiều năm xa cách, hắn cảm thấy không thể hiểu nổi tâm tư của nữ nhân này, so sánh với sự ngây thơ năm đó mặc cho hắn lừa gạt, có thể nói là hai người khác biệt.

Sau một lúc suy nghĩ, hắn rốt cuộc vẫn ừm một tiếng.

Tần Nghi khoanh tay trước ngực, nói:

"Chỗ này của ta vừa mới tuyển dụng một người, y cũng là học viên tốt nghiệp từ Linh Sơn, vừa hay phương diện tu luyện chủ yếu cũng là Cự Linh Thần, có thể coi là học trưởng của ngươi ở Linh Sơn, gia nhập sớm hơn ngươi 100 năm, bất quá người ta học tập mấy chục năm đã có thể tốt nghiệp, không phải loại người nào đó học 300 năm vẫn chưa thể tốt nghiệp.Lâm Uyên hỏi:Người rốt cuộc muốn nói cái gì?Tần Nghi đáp:Bắt đầu từ ngày mai, ngươi làm trợ thủ cho y đi.

"Lâm Uyên lạnh nhạt nói:"Chỉ có vậy thôi? Hay còn có công việc khác?

"Tần Nghi nói với gương mặt nghiêm lạnh:"Ngươi không cần phải thái độ như thế, vị học trưởng này của ngươi không phải hạng xoàng, dư nghiệt tiền triều tấn công Tiên Đô lần này, vị học trưởng này là người từng giao thủ với một trong mười ba Thiên Ma

- Bá Vương, đồng thời đả thương Bá Vương.

Ta đã hao phít một phen công phu, rốt cuộc mới chiêu mộ được hắn từ Tiên Đô. Muốn đi theo học hỏi một người đầy kinh nghiệm như thế, người khác có cầu còn không được, ta trao cơ hội cho người thì phải biết trân trọng, đi theo học người ta thật tốt, tranh thủ sớm ngày trả sạch nợ cho ta.

"Lâm Uyên lóe lên tia dị sắc trong ánh mắt, nói:"Đả thương... Bá Vương? Người nào? Ngươi đừng có nói là Chiến Thần Dương Chân bị ngươi chiêu mộ đấy nhá.

"Tần Nghi nhịn không được liếc hắn một cái, nói:"Tần thị ta muốn xách dép cho Nhị gia còn không xứng, ngươi thấy có khả năng này hay sao? La Khang An, cựu Cự Linh Thần Vệ ở Tiên Đô, ngày mai ngươi nhìn thấy là biết.La Khang An?"

Lâm Uyên giáy lên tia nghi hoặc trong mắt, cái tên này có chút quen tai, trong đầu ngẫm lại dường như đã từng nghe thấy cái tên này, não hắn đảo qua các thành viên trong danh sách Cự Linh Thần Vệ khóa trước ở Linh Sơn, xác thực đã từng nhìn thấy cái tên này nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, không còn ấn tượng gì khác, một tên vô danh tốt thí có thể đả thương Bá Vương?

Tần Nghi nói:

"Nhiều năm rời đi thành Bất Khuyết, vẫn còn ở quen chỗ Nhất Lưu quán chứ? Tần thị sẽ sắp xếp nơi ở cho nhân viên, điều kiện cũng không quá tệ, ít nhất không thua kém so với Nhất Lưu quán, bất quá cần phải trừ phí sinh hoạt từ tiền lương, bao ăn ở chỉ với 1000 châu, ngươi có thể cân nhắc."

Lâm Uyên vừa lấy lại tinh thần, ngay tức khắc cự tuyệt, nói:

"Không cần, ta vẫn thích ở lại Nhất Lưu quán."

Tần Nghi cũng không miễn cưỡng, hất cằm lên nói:

"Thức ăn ở chỗ ta có hương vị cũng không tệ, ngươi không muốn nếm thử sao?"

Lâm Uyên đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!