Chuyện cũ hồ đồ hoang đường nhưng xác thực là sai lầm, Lâm Uyên ngẫm lại cũng thấy kinh dị.
Trương Liệt Thần không chịu thừa nhận, nói:
"Lúc ấy ta chỉ thuận miệng nói một chút, đâu có ngờ ngươi dám làm thật."
Lâm Uyên đưa tay chặn lời, đối phương không muốn nhận thì thôi, hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện hồ đồ kia, nói:
"Bỏ đi, nàng tìm tới cửa là vì món nợ, cần phải giải quyết việc này."
Trương Liệt Thần nghi hoặc, hỏi:
"Tiểu tử, ngươi thật sự mượn một triệu châu từ nàng?"
Mượn?
Suy nghĩ của Lâm Uyên có chút thất thần, nói Mượn là còn dễ nghe, nếu như nói là mượn, không bằng nói năm đó Tần Nghi thấy tình hình kinh tế của hắn khó khăn, cho nên cứng rắn lấy tiền lặng lẽ đưa hắn, Tần Đạo Biên chắc hẳn không biết, nếu không Tần Đạo Biên há có thể không ra tay thu hồi một triệu châu kia chứ.
Trương Liệt Thần thấy hắn không mở miệng nói chuyện, việc này chắc chắn là thật rồi, đưa tay ra nói:
"Tiền đâu? Một triệu kia đâu rồi?"
Tiền đâu?
Lâm Uyên còn nhớ bản thân rời khỏi thành Bất Khuyết không lâu, một triệu châu đã cuốn bay theo gió.
Lúc hắn vừa rời khỏi thành Bất Khuyết, trên đường bỗng nhiên gặp đạo tặc, số tiền trên người bị cướp sạch, còn thiếu chút nữa mất luôn cái mạng nhỏ, may mà gặp được một người thần bí cứu giúp.
Người thần bí ra tay cứu hắn, sau đó còn chữa lành thương thế rồi thu nhận làm đệ tử, dùng thần thông tẩy tủy phạt kinh (thay xương đổi thịt) đúc lại kinh mạch cho hắn, đồng thời giúp bản thân sở hữu tư chất tu hành không tệ, cũng truyền cho mình công pháp ảo diệu.
Phía sau vạch ra một con đường cho hắn, chỉ bảo bản thân đi đến Tiên Đô, trợ giúp thi vào Linh Sơn, sau cùng trở thành học viên của học viên số một Tiên giới.
Người thần bí kia có thể nói đã thay đổi vận mệnh của hắn, nhưng mà đến nay hắn vẫn không biết sư phụ thần bí kia là ai.
Kể từ lần từ biệt năm đó, đến hôm nay vẫn chưa gặp lại.
Tiểu sạch rồi.
Lâm Uyên nói một câu cho xong chuyện, có một số việc không thể nói cho Thần thúc, sau đó vòng trở lại chuyện chính, nói:
"Có vài chuyện đã qua thì cho qua đi, ta không muốn có mối quan hệ mập mờ với Tần Nghi. Tần gia bên kia chắc hẳn không dám nói ra việc xấu trong nhà, cho nên rất ít người biết chuyện năm đó, ta cũng không cần phải vạch áo cho người xem lưng, phá hỏng danh dự của nàng, ảnh hưởng đến quan hệ giữa nàng và nam nhân khác.Nam nhân khác?
"Trương Liệt Thần hỏi ngược:"Nam nhân khác là sao?
"Lâm Uyên ngẩn người một chút, hỏi:"Nàng vẫn chưa lấy chồng sao?
"Trương Liệt Thần cảm thấy buồn cười, đáp:"Gả cho ai đây? Ngươi quên rằng tuổi tác của nàng cũng không chênh lệch mấy so với ngươi, dựa theo pháp lệnh của Tiên giới thì nàng vẫn chưa tới tuổi lấy chồng nha."
Pháp lệnh của Tiên giới là người đủ năm trăm tuổi, mới có thể kết hôn sinh con.
Ban đầu lập ra pháp lệnh này, chính là vì Tiên giới có linh đan diệu dược kéo dài tuổi thọ, người bình thường không gặp chuyện ngoài ý muốn, tuổi thọ có thể đạt tới một ngàn tuổi.
Nếu như mọi người cưới sớm rồi sinh nở, đồng thời tuổi thọ được kéo dài, Tiên giới sẽ phải hứng chịu hậu quả đất chật người đông.
Chỉ có cưới gả về sau, nam nữ mới được hợp pháp giao phối, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Một khi cưới gả, hai bên nam nữ sẽ bị pháp lệnh quản lý chặt chẽ, không thể tái hôn lần thứ hai.
Hai bên có thể ly dị nhưng hậu quả chính là không được tái hôn, không được sinh nở, một khi đồng ý ly dị đồng nghĩa với từ bỏ quyền sinh nở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!