Trong màn đêm, con lừa nhỏ phi nhanh vù vù trong gió, Lâm Uyên tóc dài đuôi ngựa tản ra đón gió tung bay, ánh mắt bình tĩnh.
Nhìn thấy dòng người đông đúc cùng với đèn đuốc sáng trưng phía trước, Lâm Uyên giảm tốc độ dần dần rồi ngừng lại, đứng bên ngoài một tiệm tạp hóa ở nga ba đường.
Xuống xe bước vào cửa hàng, mua một bao thuốc.
Bóc xé bao thuốc ngay phía bên ngoài tiệm tạp hóa, rút ra một điếu đặt ngoài miệng, châm lửa hít thật sâu một hơi, hơi ngửa mặt lên trời phun ra một làn khói, ngồi dựa vào yên xe con lừa nhỏ, thưởng thức quảng cáo đặc sắc lộng lẫy phía trên tiệm tạp hóa.
Ba chiếc xe giảm tốc độ ở chỗ ngã ba rẽ, một chiếc xe ở giữa mở cửa, Tần Nghi mang theo mùi rượu cùng với sắc mặt đỏ hồng, một đôi mắt sáng nhìn chằm chằm Lâm Uyên đứng hút thuốc ven đường.
Vừa rồi nàng còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm, kết quả chứng minh không sai, người hút thuốc quả thật là Lâm Uyên.
Đối phương dáng vẻ tóc tai bù xù đứng tại đầu đường kia, cho người ta cảm giác như một loại kẻ lang thang, không biết biển quảng cáo kia có gì đáng xem, đáng giá cho hắn nhìn lâu đến vậy.
Có lẽ là ảo giác, một màn này để cho Tần Nghi dường như nhìn thấy một phần cô độc lẫn tịch mịch trên người hắn.
Dựa vào tình huống mà nàng nắm giữ, phát hiện Lâm Uyên sống rất nhàm chán, dường như không có yêu thích cái gì, cũng không có ham mê gì hay ho, hôm nay trong lúc vô tình mới tận mắt thấy một màn vị này hút thuốc không tốt, hiếm thấy.
Tóm lại theo nàng biết, Lâm Uyên thường ngày là loại người có cách sống gần như cứng nhắc, gò bó theo khuôn phép, cũng không biết trên người vị này đã để cho phần ham mê nghịch ngợm và vui sướng ở nơi đâu, trận biến cố rời đi thành Bất Khuyết kia ảnh hưởng và cải biến to lớn đối với hắn như thế à.
Nghĩ đến chuyện này, nội tâm của nàng có hơi lo lắng, tràn đầy sự áy náy.
Bạch Linh Lung ngồi chỗ kế tài xế quay đầu, mắt nhìn theo phản ứng của Tần Nghi.
Xe không có ngừng, vượt qua ngã rẽ, tăng tốc rời đi.
Lâm Uyên rút ra điếu thuốc lá thứ hai sau khi lên xe lại đốt lửa đầu thuốc, kéo theo một màn khói rời đi.
Dưới tình huống bình thường, hắn không hút thuốc lá, chỉ có mỗi lần hoạt động xong mới làm thế, cũng tiện che giấu một chút mùi hương...
Khu sườn núi thành tây, Quan Tiểu Bạch sớm đứng bên dưới một thân cây chờ đợi, phất phất tay hô:
Lâm Tử.
Con lừa nhỏ chạy tới dừng lại trước mặt gã, Lâm Uyên thuận tay tắt đèn xe, nhìn chung quanh.
Quan Tiểu Bạch hỏi:
Chuyện gì vậy?
Lâm Uyên hỏi ngược:
"Tiểu Thanh đã trở về rồi à?"
Quan Tiểu Bạch đáp:
"Trở về rồi, vừa tan làm đã trở về, vì ngày mai có tinh thần đi làm, nàng đã ngủ sớm."
Lâm Uyên nói:
"Ngủ cũng đừng có quấy rầy. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi thử khuyên nhủ nàng, có thể khuyên nàng rời đi Tần thị hay không."
A! Chuyện này...
Quan Tiểu Bạch gãi cái đầu sư tử, có chút hơi khó, nói:
"Mọi thứ đang tốt, nàng há có thể rời đi Tần thị, đừng nói là nàng, ngay cả mẫu thân ta cũng sẽ không đồng ý. Nhất là hiện tại nàng đã thăng chức, cả nhà đều nhờ theo thì càng sẽ không đồng ý, hiện giờ đã không phải là vấn đề tiền công bao nhiêu."
Lâm Uyên cũng buồn bực, lúc ấy chỉ là muốn để Quan Tiểu Thanh ở lại Tần thị, không nghĩ tới Tần Nghi trực tiếp cho Quan Tiểu Thanh đến làm việc ở phòng trợ lý, bây giờ thì tốt rồi, đúng như lời nói của Quan Tiểu Bạch, đối với Quan Tiểu Thanh bây giờ đã không phải là vấn đề tiền công bao nhiêu, bây giờ nha đầu kia đi làm tinh khí thần giống như ăn thuốc bổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!