Chương 48: Thái độ không tệ!

A!

Hai người bị dọa đến thét lên, âm thanh rất nhanh không còn nữa, trên đầu bị chụp bởi móng vuốt dần dần tràn ngập ra sương đen bao phủ.

Sương đen nhanh chóng chui vào trong tai mắt miệng mũi của hai người, khiến cho cả hai run rẩy không cất được tiếng kêu.

Chỉ trong chốc lát, sương đen đã chui vào lại nhanh chóng rút ra, trở về bên trong móng vuốt chụp trên đỉnh đầu.

Trước mắt hai người khôi phục thần trí nhưng hai mắt lại vô lực, ánh mắt đờ đẫn.

Lâm Uyên vung hai tay lên đẩy hai người bay ra ngoài, bay lên lượn lờ giữa sảnh chính tầng hai, ầm va vào chướng ngại vật rồi rớt xuống cầu thang tầng hai, không còn nhúc nhích, ngất đi.

Trong sảnh chính có gió nổi lên, xác chết cùng một chút vật trang trí, tập trung về hướng của người mặc áo choàng.

Trong áo choàng vung ra một cái bàn tay chấn động, ầm! Mọi thứ đều là hóa thành bột mịn, hóa thành sương máu.

Lâm Uyên trong màn sương máu không nhanh không chậm bước tới cửa ra vào, trên tay có thêm mấy món đồ vật sáng loáng, đây là vũ khí của Tạo Lộ Bình, dao găm đã đứt gãy được hắn thu vào tay.

Đi ra ngoài, xác chết bên ngoài vỡ vụn, hắn bước đến đưa tay nắm vào hư không một cái, xác chết tập trung lại một chỗ, hắn lại cách không tung ra một chưởng, trong tiếng bùm hóa thành sương máu.

Trong viện có âm thanh điện thoại không ngừng vang lên tích, tích, Lâm Uyên không để ý đến, đối với hắn thì chuyện này chẳng liên quan gì với mình.

Hắn nhanh chóng đi khắp viện một vòng, xử lý sạch sẽ tất cả xác chết.

Hắn sẽ không để lại bất cứ vết tích hành hung từ Vô Vọng.

Toàn bộ được xử lý sạch sẽ, hắn phóng người ra sân nhỏ, rơi vào bên cạnh một chiếc xe phía ngoài đường.

Mở cửa bắt lấy cây xích sắt, một đầu khác của xích sắt vẫn còn trói vợ chồng Bì Hồng.

Phất tay kéo một cái, hai vợ chồng trừng lớn cặp mắt bị rút ra từ trong xe, bay ra ngoài.

Lâm Uyên vung tay hất lên, xích sắt quét ngang người, oanh! Một bên khối núi đá lớn bị đụng vỡ vụn sụp đổ, hai vợ chồng sống sờ sờ máu thịt văng tung tóe, như là nổ tung.

Đêm nay người nào nhìn thấy Lâm Uyên đều phải chết, Tào Lộ Bình là như vậy, vợ chồng bọn họ cũng là như thế.

Mà Ngũ Vi và Ôn Lương là một ngoại lệ.

Người nào?

Hai tên thành vệ mặc giáp bạc bay tới.

Hai người vừa vặn tuần tra đến đây, đột nhiên nghe được tiếng động nên bay tới xem xét, nhìn thấy hiện trường sau khi hành hung, lập tức gào thét giữa trời.

Lâm Uyên quét mắt lạnh lẽo sang, không một chút do dự hay chần chờ, vung tay hất lên, xích sắt trong tay uốn lượn bay múa giống như đầu rồng quay ngược, biến thành một tia chớp màu đen.

Ầm! Một tên thành vệ không kịp tránh đi, ngực giáp bị đánh tan, lồng ngực đột ngột lún sâu vào bên trong, miệng mũi phun ra ngụm lớn máu tươi, trong nháy mắt ánh mắt đầy mắt như muốn trào ra ngoài.

Một tên thành vệ khác khiếp sợ, Lâm Uyên vung tay lắc thêm một cái, cả người bị đánh trúng bay ngược.

Ầm! Một tên thành vệ khác lập tức hoàn toàn biến dạng, máu thịt nổ tung, mũ giáp bay ra ngoài, hơn phân nửa đầu cũng bị mất.

Hai người tuần tra rơi phịch xuống đất, thân thể vẫn còn run rẩy.

Hai người trước khi chết có nằm mơ cũng chẳng ngờ, trong thành Bất Khuyết yên bình nhiều năm, lại có người dám không chút do dự ra tay giết chết thành vệ, mà lại còn không chút che giấu hành động, quả thực là gan to bằng trời, đáng lý là nhìn thấy bọn hắn thì phải chạy mới đúng.

Soạt! Xích sắt bay ngược trở về, quấn ở trên cánh tay Lâm Uyên, trong tích tắc đính tại trên tay của hắn.

Lâm Uyên quét ánh mắt lạnh lẽo khắp bốn phía, thân hình tại chỗ sưu biến mất, như một sợi khói nhẹ rời đi, để lại một nơi đẫm máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!