Lâm Uyên nhìn thẳng đối phương với sự bình tĩnh trong đôi mắt, dường như từ đầu tới cuối cũng không thấy Ngũ Vi và Ôn Lương ở một bên, nói:
"Cầu sống được sống, muốn chết được chết!"
Tào Lộ Bình cảm nhận được một chút hy vọng sống, thân thể hơi nhúc nhích, kết quả cơn đau ập đến, không còn dám lộn xộn, nói:
"Tất nhiên là cầu sống, như thế nào mới được sống, xin lắng tai nghe!"
Lâm Uyên hỏi:
"Ai bảo ngươi tra xét Lâm Uyên?"
Lâm Uyên? Bởi vì đụng tới Lâm Uyên nên mới rước lấy phiền phức? Tào Lộ Bình cảm thấy hơi bất ngờ, hỏi ngược:
"Tần thị? ngươi quả nhiên là người của Tần thị phái đến..."
Gã ta bỗng ngừng một lát, nói:
"Không đúng, ngươi không phải người của Tần thị phái tới."
Bất quá ngẫm lại thấy có vẻ như không đúng.
Đạo lý rất đơn giản, nếu là người của Tần thị phái đến, há có thể không biết người đứng sai khiến phía sau Tào Lộ Bình là ai, trước đây không lâu Bạch Sơn Báo còn tìm tới nói chuyện nữa kia mà.
Gã ta thậm chí nghi ngờ người trước mắt này căn bản không phải dân bản địa thành Bất Khuyết, ngoại trừ điểm đáng ngờ trên, còn có thủ đoạn của đối phương.
Gã ta cũng coi là tay máu mặt số một số hai trong thành Bất Khuyết, bằng không Triệu Nguyên Thần sẽ không tìm đến, thế nhưng bản thân lăn lộn trong thành Bất Khuyết lâu như vậy, chưa bao giờ nghe thấy có nhân vật tầm cỡ này ở trong thành Bất Khuyết, không phát giác được bất kỳ dấu hiệu nhân vật này tồn tại.
Trong đầu gã ta bỗng nghĩ đến lời bàn giao với Triệu Nguyên Thần, cười khổ nói:
"Có thể khiến cao thủ đại nhân như vậy cực khổ ra mặt, xem ra phía sau Lâm Uyên kia quả thật không đơn giản."
Lâm Uyên nói:
"Trả lời vấn đề của ta."
Tào Lộ Bình nghĩ đến kế thoát thân trong đầu, đồng thời thử thăm dò, nói:
"Vì sao đại nhân chắc chắn người khác sai khiến Tào mỗ tra xét, mà không phải là chính bản thân Tào mỗ?"
Lâm Uyên đáp:
"Bởi vì ngươi không xứng."
Lý do đơn giản thẳng thắn, Tào Lộ Bình bị khinh bỉ không còn lời nào để nói, khóe miệng co quắp một chút, đáp:
"Là Tào mỗ không tự lượng sức mình. Ta có thể nói ra là ai, bất quá đại nhân cam đoan tha cho ta như thế nào sau khi nói ra?"
Lâm Uyên kéo cổ tay một cái, Tào Lộ Bình lập tức cảm giác trói buộc trên người đang thắt chặt, những chỗ bị xiết giống như lưỡi dao cắt vào, tơ máu đã hóa thành từng dòng máu chảy xuôi, cả người rất nhanh trở nên máu me đầm đìa.
Chính mình còn chưa lộ ra chân tướng, Tào Lộ Bình cho rằng đối phương chỉ muốn đe dọa, cho nên mình phải gánh chịu, nhưng mà đối phương không nói một lời, chỉ đơn giản siết chặt lưới như muốn trơ mắt nhìn xem gã ta mất mạng.
Sau màn trải nghiệm đau tận xương cốt, thấy đối phương còn không có ý định dừng tay, lúc này gã ta buồn bực nói một câu nhắc nhở:
"Đại nhân không cam đoan với Tào mỗ, vậy thì ta mở miệng như thế nào?"
Lâm Uyên đáp:
"Ngươi có thể cược một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!