Lâm Uyên không có nói là tự mình phát hiện, đẩy La Khang An đi ra làm bia đỡ đạn, bởi vì hắn không muốn người khác cảm thấy mình quá mức cẩn thận.
Tần Nghi lập tức hiểu rõ mục đích đến đây của đối phương, trong nội tâm thầm mắng một câu
"Chó lại bắt chuột xen vào việc của người khác", cho rằng La Khang An nhiều chuyện.
Nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện cái gì khác thường, quay người cầm điện thoại trên bàn, nói:
Đi vào một chút.
Điện thoại đặt lại trên bàn không đầy một phút, Bạch Linh Lung bước nhanh đi vào, lên tiếng chào hỏi:
Hội trưởng.
Cạch cạch, Tần Nghi gõ đầu ngón tay lên bàn một cái, ra hiệu nhìn mấy cái camera kia, hỏi:
"Trong phòng nghỉ của hắn có lắp đặt giám sát sao?"
Bạch Linh Lung dừng ánh mắt nhìn đồ vật ở trên bàn một lát, đã hiểu rõ Lâm Uyên tìm Tần Nghi là vì chuyện gì, nhanh chóng mắt nhìn nhưng mặt không thay đổi với Tần Nghi, nhận thức ánh mắt đầy ẩn ý của hội trưởng, sau đó nhìn về phía Lâm Uyên, kinh ngạc nói:
"Ngươi phát hiện trong phòng nghỉ sao?"
Lâm Uyên đáp:
"La Khang An phát hiện, ta muốn biết đây là ý gì?"
Tần Nghi cũng chất vấn Bạch Linh Lung, hỏi:
Chuyện gì xảy ra?
Bạch Linh Lung thật sự cảm thấy dở khóc dở cười trong lòng, chẳng lẽ ngươi còn không rõ chuyện gì xảy ra à?
Nhưng mà không có cách, cô nàng phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, vội nói:
"Ta nhớ ra rồi, Lâm Uyên, có khả năng ngươi đang hiểu lầm, phòng nghỉ kia là tạm thời thu dọn đưa cho ngươi, nơi đó vốn chứa các đồ vật quan trọng của thương hội, cho nên trong phòng vốn có bày trí camera, có thể trong lúc nhất thời quên tháo bỏ, trở về ta sẽ cảnh cáo nhân viên thu dọn."
Lâm Uyên không quan tâm lời giải thích của Bạch Linh Lung, cũng không cần giải thích, hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác ngoài lỏng trong chặt đối với chỗ mình dừng chân, ban đầu trong phòng nghỉ hoàn toàn không có camera, rõ ràng về sau mới lắp đặt.
Hắn quan tâm là phản ứng qua lại giữa Bạch Linh Lung và Tần Nghi, đây chính là nguyên nhân dẫn đến hắn muốn vạch phá.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng của hắn đại khái đã nắm chắc là ý của Tần Nghi.
Hắn không nghĩ tới Tần Nghi dám làm ra loại chuyện rình mò này, nếu nói trước đó bản thân cảm thấy có chỗ áy náy với Tần Nghi, như vậy lúc này đây, hắn cảm giác có chút phản cảm với Tần Nghi, bình tĩnh nói:
"Ta hy vọng loại chuyện này về sau sẽ không tái hiện."
Tần Nghi nói:
"Linh Lung sẽ xử lý việc này. Ta còn có buổi họp, ngươi còn việc gì không?"
Không có.
Nói xong, Lâm Uyên lập tức quay người rời đi.
Đích thật là không có, hắn xác nhận đây là ý của Tần Nghi, chuyện lo lắng nhất đối với hắn đã được loại bỏ, trong lòng có thể yên tâm tiếp tục khiêm tốn trà trộn vào trong.
Bạch Linh Lung dõi mắt nhìn Lâm Uyên khuất bóng, thở ra một hơi, nói:
"La Khang An này thật đúng là rảnh rỗi, lo chuyện của chính mình là được rồi, chạy đến phòng Lâm Uyên xông xáo cái gì đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!