Thanh niên Quan Tiểu Bạch núp ở một góc tường, cả mặt đầy sự uất ức, không thể làm gì khác.
Lâm Uyên mỉm cười như đã nhận ra, hành động của Quan Tiểu Thanh đều là do mẫu thân dạy dỗ.
Đào Hoa quay đầu nhìn sang hắn, nói:
"Tiểu Lâm Tử, ngươi nói ta khổ cực theo phụ thân gã nhiều năm như vậy, bây giờ sinh ra một cái nhi nữ không tệ, hoàn toàn dựa vào khả năng tiến vào trong Tần thị, há có thể cho nàng lại kết hôn với một nam nhân như phụ thân nàng?
Tiểu Lâm Tử, người làm mẫu thân có ai không hy vọng nhi nữ gả vào nhà có điều kiện đâu chứ?
"Lâm Uyên cũng bày ra bộ mặt nghiêm túc, nói:"Bá mẫu nói rất đúng, không sai, đúng vậy...."
Quan Tiểu Bạch nhìn hắn với ánh mắt phẫn nộ.
Lâm Uyên liên tục nháy mắt mấy cái với gã ta, hy vọng đối phương có thể chịu thiệt nhận thua.
Lâm Uyên cũng đã nhận ra Quan gia không có gì khác biệt so với trước kia, vẫn là cọp cái Đào Hoa hoành hành bá đạo, Quan Tiểu Bạch có 10,000 cái lý do cũng không cách nào thắng mẫu thân của mình, cứ như vậy tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa, chi bằng tranh thủ thời gian kết thúc sớm.
Quan Tiểu Thanh tránh thoát ma chưởng, quay đầu nhìn về phía Lâm Uyên với gương mặt đầy trách móc, dường như muốn nói Lâm Uyên không nên tố cáo nàng.
Lâm Uyên loay hoay ra hiệu với đối phương, rất bất đắc dĩ nói:
"Tiểu Thanh, ta không có nói gì cả, ca ca của ngươi hỏi chúng ta gặp nhau thế nào, ta chỉ kể lại sự việc đã xảy ra, nào ngờ gã ta lại nghĩ nhiều đến vậy."
Ngươi không sai.
Đào Hoa căn bản không nghe ra vấn đề, lập tức đứng về phía hắn, sau đó kéo nhi nữ của mình đến ngồi xuống bàn cơm, mặc kệ nhi tử của mình.
Cuối cùng, Quan Tiểu Bạch nhếch nhác lết trở về bàn cơm, ngồi bên cạnh Lâm Uyên.
Đào Hoa cũng ngồi bên cạnh Lâm Uyên, tiếp đó lại buông một câu trách móc nhi tử, nói:
"Ta thấy Tiểu Thanh có mối duyên với Tiểu Lâm Tử!"
Lâm Uyên hơi sững sờ, lời này có ý gì, cớ sao có cảm giác sai sai?
Quan Tiểu Bạch trải qua một trận từ mẫu thân của mình, tinh thần cũng trở nên cảnh giác.
Đào Hoa quay đầu dùng đũa gắp thức ăn cho Lâm Uyên, cười tủm tỉm nói:
"Nếm thử xem, thấy có hợp khẩu vị hay không?"
Lâm Uyên loay hoay khách sáo, nói:
"Ta tự làm được, ta tự làm được."
Đào Hoa thúc hắn, nói:
"Mau nếm thử, một bàn thức ăn này đều là món ưa thích của ngươi."
"A a, được, bá mẫu, ngài cũng ăn đi."
Lâm Uyên tiếp tục khách sáo, ý tốt không thể từ chối nên đành phải nếm thử, ăn xong một miếng lập tức gật đầu liên tục, nói:
"Ăn ngon, đúng là hương vị này."
Đào Hoa vui tươi hớn hở, lại thở dài nói:
"Phụ thân của bọn hắn đã đi, ta cũng không biết chính mình sống được bao lâu, trước khi ra đi muốn nhìn thấy nhi nữ của mình có một cái kết cục tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!