Đào Hoa trừng mắt, lập tức cắt lời, nói:
"Đó là địa phương dành cho con gái sao? Cách thành quá xa, bao lâu mới có thể trở về một lần? Lại còn hung thú hoành hành khắp nơi, không có tu sĩ phiên trực mỏ quặng, ngay cả ra vào cũng phải nhọc nhằn. Phần lớn chỉ có gia đình nuôi con trai mới đi nơi đó, ai đời để cho con gái đến đó, hơn nữa nàng còn quá trẻ tuổi, bảo một cô nương trẻ tuổi ngây ngẩn năm năm tại đó, còn không phải ức hiếp chứ là gì?"
Lâm Uyên nghe xong liền cảm thấy có vấn đề, bất quá hắn vẫn chưa hiểu, hỏi ngược:
"Chuyện này có liên quan gì với ta?"
Quan Tiểu Thanh thấy mẫu thân và ca ca dường như có thể nắm thóp vị này, ngay lập tức kể lại tình huống của mình với Vương quản lý, sau đó nhỏ giọng nói:
"Trước đó vẫn còn rất tốt, ta cũng chưa từng đắc tội với quản lý Vương, người có thể khiến quản lý Vương đích thân ra mặt điều động... Suy đi nghĩ lại, ta tiếp xúc với cao tầng trong thương hội vào giữa trưa này, ngoại trừ ngươi ra thì còn ai?"
Đào Hoa hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Uyên.
Lâm Uyên cảm giác vị này hình như muốn ăn tươi nuốt sống mình, than thở nói:
"Ta nói này Tiểu Thanh, ngươi nghĩ quá nhiều rồi, thật sự oan uổng chết ta. Nghe ta nói, hôm nay là ngày đầu tiên ta đi làm ở Tần thị, ngay cả người nào cũng còn chưa nhận biết, cái gì mà quản lý Vương, hình dáng thế nào ta còn không biết, thế mà ngươi bảo ta ức hiếp, đây là chuyện quái gì vậy chứ!"
Quan Tiểu Thanh ngạc nhiên, hỏi ngược:
"Ngày đầu tiên đến Tần thị?"
Lâm Uyên đáp:
"Ngươi không tin sao? Ta nói này Quan đại tiểu thư, ta có cần phải lừa gạt ngươi không?"
Hai mẹ con hai mặt nhìn nhau.
Quan Tiểu Bạch xác nhận, cũng phải nói, thời điểm gã ta nhìn thấy Lâm Uyên đã cảm giác không đúng, Lâm Uyên không có lý do gì phải ức hiếp muội muội mình, lúc này hô:
"Lâm Tử, nha đầu này thích đoán mò, ngươi đừng để ý tới nàng."
Đào Hoa quay sang hỏi nữ nhi:
"Tiểu Thanh, ngươi ngẫm lại thử xem, có phải đã đắc tội với người khác hay không, nghĩ ra thì nói với mẫu thân, ta sẽ đi Tần thị đòi lại công bằng cho ngươi."
"Mẫu thân."
Quan Tiểu Thanh giậm chân.
Quan Tiểu Bạch cũng bất đắc dĩ, nói:
"Mẫu thân của ta ấy, ngài đừng làm chuyện gì dại dột, nơi đó chính là Tần thị, không phải cái chợ, không phải nơi cho ngài tác oai tác quái, ngài đi một chân trước, chân sau rất có khả năng sẽ bị thành vệ bắt đi."
Lâm Uyên bất lực nói:
"Nếu như tiểu Thanh thật sự không muốn đi khu mỏ quặng, chi bằng cho nàng xin nghi ở Tần thị, thành Bất Khuyết to lớn như vậy, chẳng lẽ không thể tìm việc khác hay sao?"
Quan Tiểu Thanh lẩm bẩm một câu:
"Đừng có nói chuyện không đau eo, tiền lương một tháng 7000 châu, có mấy nhà trong thành trả nổi tháng lương này."
Quan Tiểu Bạch nói:
"Lâm Tử, ngươi đừng nói chuyện này với nàng, ta trả lương 8000 châu cho nàng đến hỗ trợ, kết quả nàng không đồng ý, lại còn chê cửa hàng ta toàn là rác rưởi, một cô nương như nàng đi làm không có thể diện, không được ngăn nắp như Tần thị của nàng."
Nghe người khác nói lời này, Quan Tiểu Thanh biểu hiện không thể nhịn được nữa, cưỡng từ đoạt lý cãi:
"Đó là vấn đề về tiền sao? Tần thị có quyền lớn thế cao trong thành Bất Khuyết, nhân viên dưới trướng gặp phiền phức hoặc trong nhà xảy ra chuyện, chỉ cần là chuyện hợp tình hợp lý, Tần thị nhất định sẽ ra mặt giúp đỡ, ta chính là muốn tốt cho nhà mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!