Bạch Linh Lung ngơ ngẩn, rốt cuộc hiểu ý đồ của vị này khi cầm thẻ chứng nhận của Lâm Uyên, hóa ra hai phần thức ăn kia là chuẩn bị đón đầu.
Nàng hiểu rất rõ Tần Nghi, biết tính cách của đối phương được rèn luyện đến bây giờ đã là sát phạt quyết đoán, nói gì là làm đó, cô nàng đành phải chạy nhanh tìm người.
Văn phòng của Bạch Linh Lung nằm ngay lối vào căn phòng làm việc này.
Đi ra một lúc lại nhanh chân trở về, bước tới bên cửa sổ, nói:
"Sau một hồi cho người kiểm tra, ngươi đã đoán đúng, bọn họ đích xác là đến phòng ăn chữ"Nhân.
Tần Nghi lập tức xoay người ngồi trở về sau bàn làm việc, hai chân mang giày cao gót vào, đứng lên nói:
"Đi thôi, đi xem một chút."
Bạch Linh Lung ngạc nhiên, nói:
"Ngươi bỗng nhiên chạy xuống phía dưới, không thích hợp cho lắm đâu?"
"Quan tâm chất lượng đồ ăn của nhân viên tầng dưới cùng không được sao?"
Tần Nghi ném lại một câu rồi nhanh chân rời đi, hành động nhanh gọn.
Nàng cấp ra cái lý do này, Bạch Linh Lung thật sự không thể phản bác, bất lực bước nhanh đuổi theo, tiếc thay cho bàn thức ăn mỹ vị kia.
Tần Nghi đi đến trước cửa ra vào phòng ăn chữ Nhân, trong lúc khẩn cấp Bạch Linh Lung đã nhanh chóng hỏi thăm, cho nên vừa chạy đến phòng ăn, cô nàng rất nhanh khóa chặt vị trí của La Khang An và Lâm Uyên.
Há! La Khang An trò chuyện vui vẻ giữa một đám cô nương cũng thôi đi, bên này ít nhiều cũng biết tính cách của y, chẳng có gì ngoài ý muốn.
Vấn đề là Lâm Uyên, tên kia thế mà cũng đang thân thiết với một mỹ nữ, hai người châu đầu ghé tai xì xào rôm rả cùng một chỗ, mặt và miệng cũng sắp dính vào nhau luôn rồi.
Hơn nữa, Lâm Uyên thể hiện rõ ý cười trên mặt, không biết nói về chuyện gì mà vui vẻ đến vậy.
Từ khi gặp lại, Bạch Linh Lung chưa thấy Lâm Uyên cười bao giờ, điềm tĩnh hơn rất nhiều so với tiểu tử nghịch ngợm năm đó, vậy mà giờ đây lại phát ra tiếng cười từ trong lòng.
Cảnh tượng này?
Bạch Linh Lung cấp tốc liếc nhìn thần sắc của Tần Nghi, trong lòng thầm nghĩ không xong rồi, Tần Nghi có ý định gì đã thổ lộ rõ với nàng, mục đích có thể nói vô cùng rõ ràng, hơn nữa với tính cách mất đi đồ vật phải tự tay cầm về kia, ai dám cướp nam nhân của nàng?
Cô nàng cũng biết không thể trách cô nương kia, trên thực tế toàn bộ thành Bất Khuyết có mấy người biết rõ quan hệ giữa Tần Nghi và Lâm Uyên? Cô gái bình thường có ai không muốn tìm người ưng ý, ngươi tình ta nguyện đâu chứ, người ta dưới tình huống chưa rõ thì thực chất cái gì cũng không có sai.
Tần Nghi đứng lặng nhìn chằm chằm một lúc, trên mặt không biểu lộ ra nét gì, bất quá bên trong ánh mắt lại sắc bén hơn không ít, nhất là phía trước ngực không ngừng chập chùng, sau đó cất bước dài với hai chữ lạnh lùng Ăn cơm!
Bạch Linh Lung thầm cười khổ, cơm này còn có thể ăn ngon hay sao?
Hội trưởng...
Người ngồi ăn cơm giật nảy cả mình, tranh thủ thời gian đứng lên hành lễ.
Tần Nghi vừa đi vừa liên tục phất tay, lần lượt ngăn lại người muốn đứng lên, không cho bọn họ tạo thành động tĩnh lạ thường.
Bạch Linh Lung quay đầu nhìn về một hướng khác, hai người kia đã mê say trong cuộc trò chuyện với các cô nương, ấy vậy mà không phát hiện Tần Nghi.
Đương nhiên, nguyên nhân cũng hẳn là phòng ăn quá lớn.
Tần Nghi đến bên khe cửa lấy thức ăn, bộ dáng như đang suy nghĩ chọn món, người phụ trách nhanh chóng vội vã chạy đến bồi tiếp ở một bên, trong lòng lại lo sợ mất chén cơm khi làm cho Tần Nghi không vui.
Trong Tần thị có ai không biết, nữ nhân này đá người có thể nói là dứt khoát không lưu tình, nói dễ nghe hơn là nhanh gọn và linh hoạt, nói khó nghe chút là còn bá đạo hơn cả cha nàng Tần Đạo Biên!
May mắn thay, Tần Nghi không biểu lộ bất mãn điều gì, ngược lại còn nói không tệ, sau đó nàng ra hiệu muốn một phần ăn, Bạch Linh Lung nhanh chóng thu xếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!