Chương 42: Lời thề tâm ma!

- Vị đạo hữu này! Ngài thật xác định muốn thu cháu của ta làm đồ đệ sao?

Vừa rồi lão già còn có chút oán hận với Trương Hằng, nhưng trong nháy mắt liên nhìn Trương Hằng với vẻ mặt hớn hở hỏi.

Trương Hằng cảm thấy hành vi của lão già này quả thực chính là lừa người gạt mình, Cho dù người khác động tâm với trận bàn này, hơn phần nửa cùng phải kiểm nghiệm xem thử linh căn của đứa nhỏ, đến lúc đó giao dịch này tự nhiên là không thực hiện được.

Bạn đang đọc tại chấm cơm.

- Ừ! Tuyệt đối không giả, lão giao trận bàn cho ta, ta cam đoan cháu của lão có thể đạt tới Luyện khí kỳ.

Trương Hằng giọng điệu lạnh, nhạt nói.

Các tu sĩ chung quanh Đối với lời nói hờ hững của Trương Hằng, cả đám đều mỉa mai chế giễu.

- Tên này không biết trời cao đất rộng, một tên tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ cũng dám khoa trương như thế? Cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ cùng vị tất có thể có mười thành nắm chắc.

- Có lẽ hắn vốn không biết chỗ linh nghiệm của lời thề tâm ma.

- Vị đạo hữu này! Ta khuyên ngươi buông bỏ đi. chuyện lời thề tâm ma này thật không thể lấy ra vui đùa được dâu!

Một lão tu sĩ cao tuổi có lòng tốt nhắc nhở Trương Hằng.

Triệu Thụy hơi động trong lòng hỏi:

- Đường sư huynh! Huynh thật sự có nắm chắc chuyện này không?

Trương Hằng không có trả lời hắn. thần thái vẫn bình thản như trước, ánh mắt lại rơi xuống trên người lão già:

- Thế nào. lão đồng ý không?

Lão già kia đột nhiên phản ứng lại, liên tục gật đầu nói:

- Đồng ý, đương nhiên đồng ý! Tuy nhiên trước khi giao trận bàn này cho ngài, còn mời đạo hữu phát lời thề tâm ma.

Trương Hằng giọng điệu bình thản nói:

- Ta Đường Phong lúc này lấy tâm ma của mình thề, thu đứa cháu của vị lão nhân trước mắt này làm đồ đệ. cũng cam đoan giúp người này ở sinh thời đạt tới Luyện khí kỳ. Nếu làm trái lời thề này, sẽ chịu kết cục tâm ma phệ hồn.

Tất cả tu sĩ ở chung quanh đều theo dõi gắt gao hắn nói câu nói này. mà Trương Hằng thong thả ung dung phát ra lời thề, dường như đang tự thuật một sự tích không quan hệ chút gì với mình.

"Rốt cục có người đáp ứng rồi..." Lão già kích động không thôi, hận không thể ôm hôn Trương Hằng:

- Quách gia ta rốt cục có người có thể đi vào đường tu tiên rồi. có thể hoàn thành chí nguyện to lớn này. Quách Tĩnh ta có chết cũng không luyến tiếc!!!

- Cái gì? Lão tên là Quách Tĩnh!

Trương Hằng dùng ánh mắt quái dị nhìn vào mặt lão nhân đang phấn khích này.

- Tên của lão chính là Quách Tĩnh, làm sao vậy? Chẳng lẽ vị đạo hữu này quen với ta.

Lão già cố kiềm chế tâm tình kích động của mình, thái độ càng thêm cung kính đối với

Trương Hằng.

- Khụ khụ! Không có gì, chỉ là nhớ tới một vị bằng hữu ở cố hương mà thôi!

Trương Hằng tùy ý lừa dối một câu, lại hướng về lão già nói:

- Trận bàn của lão bây giờ có thể giao cho ta rồi chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!