Vừa mới sáng ra Hư Mộ Dương nhìn thấy trước bàn của mình bày một phần canh hạt sen ngân nhĩ, cũng coi như là bồi bổ, khách điếm không thể nào cho khác bữa ăn sáng sớm như vậy, vì thế Hư Mộ Dương biết rằng đây nhất định là Đường Kiếp làm.
Tuy nói với cảnh giới của y, những hạt sen này bình thường không có tác dụng gì nhưng đó là tâm ý của người ta, điều đó vẫn khiến Hư Mộ Dương cảm thấy chút thoải mái, huống chi canh hạt sen này vừa tới lửa, hương vị rất ngon, đó coi như là có lộc ăn cũng tốt.
Dùng xong đồ ăn sáng, Đường Kiếp đến bái Hư Mộ Dương, hỏi y tiếp theo có thể đi đâu.
Câu hỏi này làm Hư Mộ Dương khó trả lời rồi.
Y là vì tránh né truy sát mà đến, thật ra cũng không có mục đích cố định gì, không có suy nghĩ đơn thuần là đi đến chỗ nào.
Hiện giờ An Dương phủ đã là nơi cực đông, nếu tiếp tục đi về phía đông nữa thì chính là hải vực vô tận, chẳng lẽ chính mình muốn chạy trốn tới hoang đảo sao?
Làm như nhìn ra được do dự của Hư Mộ Dương, Đường Kiếp nói:
- Nếu như Hư Linh Sư không có ý định đến nơi nào thì ta có một đến đề nghị, hay là chúng ta mua một căn nhà ở gần đây, kiếm nơi nào thanh tịnh tu dưỡng chữa thương.
- Mua nhà?
Hư Mộ Dương cảm thấy kinh ngạc.
- Vâng. Nếu như là vấn đề tiền bạc thì Hư Linh sư không cần lo lắng, chỗ ta có một chút bạc, có thể đủ mua một căn nhà nhỏ.
- Nhưng đó là tiền của ngươi.
- Những con ngựa này cũng là nhờ Hư Sư giết mã tặc mà có, vốn dĩ là có một phần của Hư Sư.
Đường Kiếp không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, lúc xưng hô lại vô tình bỏ mất chữ Linh, biến thành Hư Sư.
Hư Mộ Dương cũng không phát hiện ra được điều ấy, do dự nói:
- Rốt cuộc là ta vẫn cảm thấy không thích hợp ở đây lâu dài.
- Lúc không muốn ở đây thì bán nó đi là được. Hơn nữa hiện tại Hư Sư có chút không khỏe, bên cạnh cũng không có ai chăm sóc, ta cũng đang có vài việc cần làm ở gần đây, lúc rảnh có thể chăm sóc ngài.
Đường Kiếp tiếp tục nói.
Sau khi đến phủ An Dương, Đường Kiếp đã xác định Hư Mộ Dương đích thật là người không có nơi nào là cố định, nếu như là như vậy thì chi bằng cứ giữ y ở lại đây.
Hắn muốn đi theo Hư Mộ Dương tu tiên, thì tất nhiên phải giữ Hư Mộ Dương bên cạnh, nếu như Hư Mộ Dương đi thì hắn cũng phải đi theo, nhưng lại không tìm được lý do tiếp tục đồng hành, nếu như theo sát thì Hư Mộ Dương sẽ phát hiện ra dụng tâm khác của hắn. Tuy là dụng tâm này sớm muộn gì cũng bại lộ nhưng mà hiện nay tình cảm vẫn chưa tới một trình độ nhất định, vẫn là càng muộn càng tốt.
Cho nên nếu không thể đi theo đối phương, vậy hãy để cho đối phương chủ động ở lại đây vậy.
Hư Mộ Dương nào biết bụng dạ hắn có nhiều mưu tính như vậy, hơn nữa còn vì nhân quả ân tình phạm sầu nữa, trong lòng nghĩ nếu như đi thật thì nhân quả này không giải được rồi, như vậy thì chi bằng dứt khoát nghe lời Đường Kiếp ở lại vậy.
Chỉ có điều là nhà của y ở cũng là do Đường Kiếp mua, không phải lại nợ thêm nữa sao?
Hoặc là như lời Đường Kiếp nói, số tiền kia vốn dĩ cũng có một phần tiền của y?
Ngẫm lại cảm thấy không đúng, dù sao những con ngựa đó lúc đầu là do bản thân mình vứt bỏ, nếu như người khác nhặt được tiền chẳng lẽ bản thân cũng có một phần, như vậy không phải là trên đời này những người nhặt ve chai đều bị đánh cướp hết sao?
Nhưng mà không ở, vậy bản thân mình có thể ở đâu? Ngay cả khách điếm này mà Đường Kiếp cũng thanh toán tiền thôi!
Y không biết số tiền này làm sao tính, chỉ cảm thấy vô cùng nhức đầu cho nên dứt khoát không nghĩ nữa, phất tay để Đường Kiếp tự đi xử lý.
Đường Kiếp làm việc vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong hai ngày đã kiếm được nơi ở tốt.
Căn nhà này là một căn nhà cũ ở hạ du bến Phong Bình bên ngoài phủ An Dương, chủ nhà cũ tại vì gia cảnh suy tàn mà bán đi cho nên Đường Kiếp chỉ dùng 150 lượng bạc ra mua.
Thủ tục mua nhà rất đơn giản, chỉ cần mời những bô lão có danh tiếng gần đó làm người trung gian, trước mặt họ kí tên trong giao ước, giao tiền là xong việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!