Diện tích của Văn Tâm Quốc ước tính là năm triệu km vuông, quốc thổ kéo dài tư nam ra bắc, cơ bản là ôm toàn bộ phía đông Tế Hà đại lục, nhìn hình dạng như một cô vợ bị chèn ép vào góc tường.
Thương Long Phủ ở lòng bàn chân cô vợ nhỏ, mà Văn Tâm Quốc cùng Vạn Tuyền Thành thì nằm ở ngực cô vợ nhỏ, từ lòng bàn chân theo hướng bắc đi lên bộ ngực, xuyên qua thất châu hơn ba mươi thành thị, trải qua hơn hai ngàn km, phải sau ba tháng mới tới nơi.
Trong một chặng hành trình dài, phương pháp duy nhất để giải sầu là ngắm phong cảnh sơn thanh thủy tú.
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng là lần đầu tiên xa nhà, bởi vậy hào hứng dâng cao, mỗi lần đến một địa phương đẹp thì phải ngao du một phen, cuối cùng cũng là thái thái biết tính tình hắn, an bài cho hắn đi sớm để có thời gian du ngoạn.
Đường Kiếp thì phần lớn thời gian ở trong xe đọc sách.
Hắn đọc rất nhiều sách, có "Nhân Luân Đạo" loại này giảng đạo lý làm người thời xưa, còn có "Tâm Ngữ Tập" là một loại tạp văn, có "Trương Tử Mặc Du Văn Tâm Ký" cái này để con người biết rõ phương hướng, có "Kiếm Tiên Liệt Truyện" kể về cố sự tiên hiệp. trong bọc hành lý của hắn, ngoại trừ quần áo và hai bồn hoa, thì còn lại toàn là sách
Hôm nay Đường Kiếp đang ở trong xe đọc xách, đột nhiên xe lung lay một chút, rồi dừng lại.
Vén rèm xe lên, Đường Kiếp nhin thấy một vị trung niên hơn bốn mươi tuổi đi tới.
- Trương quản sự, có gì sao? Đường Kiếp hô một tiếng.
Trương quản sự là quản lý ngoại viện tại Vệ phủ, là người chịu trách nhiệm về thương đội của Vệ gia, nhiều năm đi lại các nơi, kinh nghiệm phong phú, để đảm bảo an toàn cho chuyến đi, Trịnh Thư Phượng đem hắn tới phụ trách đoàn xe đưa thiếu gia đi nhập học, bởi vậy đại bộ phần công việc của đoàn xe đều do hắn phụ trách.
- Còn có thể có chuyện gì! Trương quản sự thở dài: Đường Kiếp à, ngươi phải giúp ta khuyên nhủ thiếu gia, mới đi có được bao lâu, một ngày đã nghỉ ba lần, không phải là bực mình phải xuống xe một chút, thì tơi chỗ nào phong cảnh đẹp lại muốn đi dạo, hay nghe nói ở đâu có quán rựu nổi tiếng, liền muốn an một bữa. Mới đây, khi đến Tiểu Minh Hồ, thiếu gia nghe nói Tiều Minh Hồ phong cảnh không tệ, có cổ kim tài tử lưu lại vài bức họa đẹp, thì đã muốn đi chiêm ngưỡng bút tích tiên nhân, nhân tiện chơi thuyền trên hồ. Thái thái cho ta mười ngày thư thả, nhưng ta xem nếu cứ như vầy, cho thêm hai mươi ngày cũng không dủ à, chỉ sợ là vào thu, chúng ta cũng không đến được Vạn Tuyền Thành!
Nghe nói như thế Đường Kiếp cũng cười:
- Ngươi có thể không nói cho hắn chuyện Tiểu Minh Hồ mà, ngươi cũng phải biết tính tình của hắn, vừa nghe nói ăn và chơi thế nào mà hắn không tới giúp vui?
Trương quản sự vẻ mắt đau khổ nói:
- Ta làm sao nói với hắn a, bản thân hắn có mắt, có thể nghe có thể xem, ta không ngăn được hắn hỏi thăm những người chung quanh a. Ngươi hay đi khuyên nhủ thiếu gia đi, hắn có thể nghe ngươi vài câu đó!
Từ sau sự kiện Thị Mặc, Vệ Thiên Xung biết do Đường Kiếp cứu mình, nên đối với hắn khách khí hơn rất nhiều, sau đó lại biết lão nương đưa gia pháp cho Đường Kiếp, nên càng không muốn chọc Đường Kiếp. cũng bởi vậy, dọc đường phần lớn thời gian ở bên hắn đều là Thị Mộng.
Nghe Trương quản sự tố khổ, Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Hắn bay giờ đang ở chỗ nào?
- Hắn không phải đang ở đình phía trước thưởng thức Thiên Đạo Bia của Trương Thư Hàn sao? Hắn ngay cả Trương Thư Hàn là ai cũng không biết, hắn có thể thưởng thức cái gì a!
Trương quản sự thở dài.
Đường Kiếp cười:
- Được rồi, ta đi tìm hắn... cũng phải cùng hắn nói chuyện rồi.
Một tiểu đình bát giác bên Tiểu Minh Hồ, Vệ Thiên Xung đang xem tấm bia đá cao hơn trượng.
Hiện giờ thân thể Vệ Thiên Xung rõ ràng đã trưởng thành, thân hình cao lớn, mặc quần áo trí thức, sau đầu buộc Bát Bảo Như Ý, trong tay cầm quạt xếp Bảo Khánh, tuy rằng than thể có chút hơi béo, nhưng cũng được cho là tuấn tú lịch sự rồi.
Thời khắc này hắn nhìn lên tấm bia đá có khắc ba chữ to:
Thiên đạo quy!
ở phía dưới ba chữ thiên đạo quy, còn viết tám chữ: Quần tà tích dịch, Vạn ác phủ thủ.
Vệ Thiên Xung nhìn kỹ mấy chữ một chút, gật đầu nói: Chữ tốt, hay một câu "quần tà tích dịch, vạn ác phủ thủ". Thị Mộng ngươi xem thư pháp này mang hơi thở nghiêm nghị, sống động như rồng bay phượng múa, quả nhiên là chữ tốt, thơ tốt a!
So với quá khứ, ít nhất bây giờ Vệ Thiên Xung đã có thể đọc vài câu thành ngữ.
- Đúng thế, Trương Thư Hàn một bậc thầy thư pháp, Tiểu Minh Hồ có thể nổi danh như ngày hôm nay, đã có nửa là nhờ vào tấm Thiên Đạo Bia này, hàng năm có không biết bao nhiêu văn nhân tới đây chiêm ngưỡng, ta cũng chờ tới ngày này đi ngang qua, nếu không ghé thăm một lần thật là đáng tiếc. Thị Mộng bên cạnh tiếp lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!