Chương 42: Dặn Dò..

Trên thực tế các đại gia tộc tuyển người hầu học, mục đích ban đầu là để chiếu cố chăm sóc đứa con của mình, về phần "Chờ mong hồi báo" bất quá là sau này thêm vào.

Như Đường Kiếp nói, mọi người trong quá trình truy cầu theo mục tiêu, bởi vì gặp nhiều gã rẽ, nên thường mất đi mục tiêu ban đầu.

Nhưng Trịnh Thư Phượng không có!

Nàng rất rõ ràng biết mình muốn cái gì.

Chính là, cho dù tâm ma của Thị Mặc có tốt hơn nữa, nhưng nếu hắn không có năng lực chiếu cố tốt cho Vệ Thiên Xung, Trịnh Thư Phượng cũng sẽ không tuyển chọn hắn, ở trong mắt Trịnh Thư Phượng, "Có thể chiếu cố tốt cho tiểu thiếu gia" mới là tiêu chuẩn thứ nhất của nàng!

Cho nên cho dù Đường Kiếp không có Ngọc Môn ngũ chuyển, lấy năng lực sinh tồn của hắn, năng lực xử lý, Trịnh Thư Phượng vẫn sẽ chọn hắn, ngay cả Đường Kiếp cũng không nghĩ tới điểm này.

Trong lúc này nghe Trịnh Thư Phượng nói như thế, Đường Kiếp lúc này mới tỉnh ngộ.

Hắn tuy nghĩ tới Trịnh Thư Phượng coi trong vấn đề này, nhưng hắn lại không ý thức được nàng lại quá coi trọng vấn đề này như vậy.

Phát hiện vấn đề nhưng lại không chú ý vần đề đó, tương đương với không phát hiện rồi, Đường Kiếp cảm thấy bản thân đã phạm một sai lầm lớn ___ nếu hắn sớm chú ý một chút mà thấy được vần đề này, như vậy ở lúc phát lời thề tâm ma, hắn hoàn toàn có thể hứa hẹn một cái giá nhỏ hơn rồi.

Bởi vậy hắn thực tế vì sai lầm này mà bỏ ra một cái giá rất lớn.

Việc này cũng không thể trách hắn, mấy ngày nay, hắn toàn đối mặt với mấy thanh niên choai choai.

Đối thủ yếu tự nhiên khiến hắn thắng lợi nhẹ nhàng, nhưng không kích thích nổi dục vọng chiến đấu trong người Đường Kiếp, khó trách hắn có cảm giác coi thường.

Cho nên mới nói phấn khích chân chính là luôn phải gặp đối thủ tầm cỡ mới có.

Ba năm nay, mình lại bị một kẻ vô năng giư chân mà không hay, việc duy nhất khiến Đường Kiếp phấn khích tinh thần là sự xuất hiện của Cơ Tử Khiên.

Cũng may trong Tẩy Nguyện học viện thiên tài xuất hiện lớp lớp, đại đạo tranh phòng vô cùng tàn khóc, tin tưởng trong tương lai sẽ phải có thật nhiều điều phấn khích chờ đợi mình

- Mời phu nhân yên tâm, Đường Kiếp nhất định sẽ chiếu cố tốt cho tiểu thiếu gia. Đường Kiếp vội vàng đáp.

Trịnh Thư Phượng còn nói:

- Mặt khác Xung nhi tuổi vẫn còn nhỏ, lúc trước hắn không hiểu chuyện, từng có đánh ngươi. Lúc đó ta cũng ở đấy, nên cũng không lo lắng ngươi chịu ủy khuất, làm ra cái tai họa gì, Trịnh Thư Phượng ta cũng gánh chịu được. Nhưng khi đi khỏi cái nhà này, đi tới dưới chân thiên tử, tiên gia trọng địa, nếu gây ra chuyện gì ta cũng không trắc cứu được hắn. Nếu chuyện lớn hơn, thì có thể dẫn tới gia tộc bị diệt vong.

Cho nên chuyện thứ hai, chính là nhở ngươi coi chừng Xung nhi, chớ để hắn dính vào cái tai họa nào.

Nàng nói rất nghiêm túc, Đường Kiếp biết rằng đó không phải là nói ngoa.

Có thể gia nhập vào Tẩy Nguyệt học viện, bối cảnh hoặc là quý tộc hoặc là thiên tài, càng có thể là tiên nhân, dù sao thì bất kì người nào cũng không dễ chọc vào.

Ở Vệ gia Vệ Thiên Xung có thể là bá chủ một phường, nhưng khi đi ra ngoài thì phải học luốn cúi với người khác.

Nhưng mà tính tình tuổi trẻ, rất khó tự kiềm chế, có trời mới biết khi nào thì sẽ có chuyện xẩy ra, cho nên sau khi Trịnh Thư Phượng nói xong, thì nàng hướng Đường Kiếp thi lẽ một cái.

Mọi người nhìn thấy thái thái thi lễ, làm tất cả mọi người hoảng sợ, Đường Kiếp thì nhẩy dựng lên tránh né:

- Thái thái lễ quá nặng rồi, tiểu nhân không dám nhận.

- Chỉ cần người hoàn thành hai việc ta nhờ vả, thì một lần thi lễ như vầy thì có là cái gì? Trịnh Thư Phượng cười đáp.

Chiếu cố tốt cho đứa con, không để hắn gặp rắc rối, đây chính là hai yêu cầu của Trịnh Thư Phượng, cũng là yêu cầu quan trọng nhất của nàng, chỉ cần làm được việc này, thì đầu tư tất cả vào Đường Kiếp đều đáng giá, về phần Đường Kiếp nhận lời cần có lợi tức gì hay không nàng cũng không cần quan tâm.

Đối với nhờ vả của Trịnh Thư Phượng, Đường Kiếp cười khổ:

- Thái thái, chuyện thứ nhất ta có thể đáp ứng, cũng toàn lực làm tốt bổn phận. Nhưng hành động của tiểu thiếu gia, có một số việc cuối cùng không phải ta có thể ngăn cản được.

- Ta biết. Trịnh Thư Phượng gật đầu nói tiếp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!