Ngọc Môn Ngũ Chuyển Cuối cùng Vệ Gia cũng có thiên tài thứ 2 sau Kế Vệ Thanh, nhưng đều là con gái. Vệ Gia là gia đình trọng nam kinh nữ, đây quả là một đã kích lớn.
Nói xong Vệ Điệp bỏ đi.
Đường Kiếp muốn gọi nàng ta, nhưng do dự một hồi rồi không kêu nàng, chỉ thấy dáng nàng dần biến mất trong vườn trúc.
Rời khỏi vườn trúc, trong đầu Đường Kiếp vẫn còn cảm thấy mơ màng.
Nụ hôn của Vệ Điệp là nụ hôn đầu tiên của hắn nhận được từ con gái. Cũng có thể xem là nụ hôn đầu tiên.
Động tác tuy nhẹ nhưng giống như dao khắc sau trong tim Đường Kiếp. Đường Kiếp biết rằng, bản thân hắn không thể nào quên được nụ hôn này.
Trong lòng gợn sóng chưa yên, thì Đường Kiếp phát hiện có một người con gái đứng ở đằng xa.
- Thị Nguyệt? Đường Kiếp ngạc nhiên.
Đứng trước rừng trúc, Thị Nguyệt nhìn Đường Kiếp, sắc mặt trắng bệch một mảng.
Nhìn hắn một cái thật sâu rồi nàng quay đầu bước đi.
- Thị Nguyệt. Đường Kiếp đuổi theo, giơ tay giữ nàng lại và nói:
- Nàng đã nhìn thấy?
Bị Đường Kiếp giữ lại, Thị Nguyệt giận giữ vung tay
- Ta hi vọng cái gì cũng không nhìn thấy. Ta thật không nghĩ tới Ngươi, ngay cả tứ tiểu thư cũng quan hệ với ngươi.
Đường Kiếp cười khổ:
- Sự tình không phải như ngươi nghĩ, ta cùng tứ tiểu thư không có quan hệ gì hết.
- Không có gì? Ta tận mắt thấy nàng trong rừng trúc đi ra, trên má ửng hồng, ngươi còn dám nói ngươi cùng nàng không làm cái gì? Thị Nguyệt gần như sắp khóc:
- Cuối cùng là ta quá ngây thơ, nghĩ ngươi là một người có thể nương tựa Chẳng trách ngươi không hề có ý gì đối với ta, hóa ra trong lòng ngươi còn có đối tượng cao hơn cơ!
Đường Kiếp bất đắc dĩ nói:
- Ngươi cần gì phải vậy, mà nói tiếp, tỷ tỷ thích ta chưa hẳn ta phải thích nàng phải không?
Thị Nguyệt ngẩn ra:
- Lời này của ngươi có ý tứ gì?
- Có một số việc, ta không cần phải nói hết, thế nhưng ngươi và ta đều hiểu, mọi người đều hiểu.
Thị Nguyệt cảm thấy bị lăng nhục vô cùng:
- Ngươi cảm thấy là ta coi trọng ngươi có thể trở thành học đồ, cho nên cố ý lấy lòng ngươi? Cho nên ngươi khinh thường ta?
Đường Kiếp im lặng không trả lời.
Có một số việc, cả hai đều hiểu được là được, không cần nói hết ra.
Đáng tiếc, hắn không muốn nói rõ, Thị Nguyệt lại không cam lòng.
Nàng nhìn Đường Kiếp nói:
- Đúng vậy, ta thừa nhận ngay từ đầu đối tốt với ngươi, chính xác là liên quan với việc phu nhân yêu thích ngươi, ta không phủ nhận ta có tâm tư riêng. Nhưng chúng ta cùng thân phận là người hầu, suy xét vì chính mình thì có gì là sai? Ta tuy rằng là có ý đồ với ngươi nhưng cũng cảm thấy ngươi đối nhân xử thế không tệ, là một người để ta có thể dựa vào, cho nên một lòng đối tốt với ngươi, nhưng ngươi thì
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!