Đáng tiếc Đường Kiếp lại không muốn:
- Tôi sẽ không đặt cược toàn bộ tương lai của mình vào đây, thực ra cho dù Vệ gia không chọn tôi, tôi cũng có tự tin có thể vào được tiên môn, chỉ có điều phiền phức hơi nhiều.
Tần quản sự nghe nói thì giật mình:
- Ngươi nói ngươi còn có cách khác để vào tiên môn sao?
Đường Kiếp trả lời:
- Đương nhiên, Văn Tâm Quốc lại không phải chỉ có Tẩy Nguyệt phái, không vào được Tẩy Nguyệt học viện, lẽ nào tôi không thể đến các phái khác được sao? Chỉ có điều học viên Tẩy Nguyệt là huyền môn chính tông, có thể đi đường chính đạo, thì tại sao cứ nhất thiết phải đi đường tiểu đạo cơ chứ? Tôi nếu muốn dừng lại ở bước Thoát phàm, vậy thì Văn Tâm Quốc càng có nhiều môn phái có thể chọn lựa, vào chỗ nào cũng nhẹ nhàng hơn so với vào Tẩy Nguyệt
Hắn muốn nói huống hồ hắn còn có cách thắng Thị Mặc, không ngờ Tần quản gia chưa để hắn nói xong, đã nắm chặt lấy Đường Kiếp, kích động nói:
- Vậy tức là, ngươi biết nên làm thế nào để vào môn phái khác? Ta cầu xin ngươi một việc, tiểu Kiếp ngươi nhất định phải giúp ta.
- Tần thúc ông làm gì vậy?
- Đường Kiếp ngẩn ra, trước đến nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng kích động của Tần quản gia, nhất là còn "cầu xin" mình?
Tần quản gia thật sự kích động nói:
- Xin ngươi giúp Tứ tiểu thư! Cô ấy muốn tu tiên đến sắp phát điên rồi!
Trong căn phòng tối, Vệ Điệp thấp thỏm ngồi trước mặt Đường Kiếp, ngồi bên cạnh là Tần quản gia cũng đang thấp thỏm.
Xoa xoa tay, Tần quản gia xấu hổ nói:
- Cũng không sợ ngươi cười, tiểu Kiếp, ta nhìn Tứ tiểu thư lớn lên từ bé, đối với tiểu thư, ta luôn coi như con gái mình. Mấy năm nay, Tứ tiểu thư là phận con gái, lại không có duyên tu tiên, trong lòng vô vùng đau khổ, ta nhìn mà cũng lo lắng
- Tôi biết, năm mà Tứ tiểu thư sinh ra, cũng là năm mà Tiểu Như tỷ tỷ qua đời, đúng không? Đường Kiếp thản nhiên nói.
Tần quản gia run lên, cúi đầu khóc thút thít.
Tần quản sự vốn có người con gái là Tần Như, là con gái một của Tần Viễn.
Năm Vệ Điệp sinh ra, Tần Như bị một cơn bệnh nặng, không ngờ ra đi. Lại chính vào lúc Vệ Điệp vừa mới sinh, Vệ phủ trên dưới đều bận cả, Tần Viễn thậm chí còn không kịp nhìn mặt con gái lần cuối.
Đây là sự đả kích lớn nhất đối với Tần Viễn.
Một người con gái sinh ra, một người chết đi, vừa hay sau khi Vệ Điệp sinh ra, Tần Viễn phát hiện Vệ Điệp và con gái mình có phần giống nhau, vì thế mà không làm chủ được bản thân đã đặt hết mọi tình cảm lên người cô bé này, trong lòng ông, lúc nào cũng có một ý nghĩ, chính là Vệ Điệp có lẽ là con gái mình đầu thai. Cho dù trên thực tế Vệ Điệp sinh ra sớm hơn so với cái chết của Tần Như, Tần Viễn lại chẳng để ý đến điểm này, trực tiếp nghĩ rằng đó là con gái mình đầu thai.
Những năm gần đây, ông ta đối với Vệ Điệp như tình cha con thực ra cũng không phải là bí mật gì, chỉ là Tần quản gia cho rằng đó là bí mật mà thôi, cho đến lúc này Đường Kiếp thản nhiên nói ra, Tần quản gia mới run lên, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng khóc.
Một lúc sau, Tần quản gia mới nói:
- Tiểu Kiếp, nếu ngươi thật sự có cách, thì hãy dạy Tứ tiểu thư, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể vào được tiên môn, chỉ cần ngươi giúp ta cái ước nguyện này, ngươi sau này không nợ gì ta cả
- Tần thúc thúc
Vệ Điệp và Đường Kiếp đồng thời kêu lên.
Vệ Điệp cảm động, trong chuyện tu tiên này, cho dù là cha ruột nàng Vệ Thanh Tùng cũng chưa bỏ ra nhiều công sức như vậy, Tần quản gia thì lại hết mình, không bỏ qua một tia cơ hội nào.
Đường Kiếp thì hơi bất mãn nói:
- Tần thúc thúc xem tôi là người thế nào chứ, đều là người mình cả, nợ nần cái gì? Chuyện của Tứ tiểu thư, tôi sẽ cố hết sức, nhưng có thành hay không, vẫn là phải xem bản thân cô ấy.
Vệ Điệp vội vàng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!