Chương 23: Đâm Ngựa.

Nghênh Long Sơn là một ngọn núi lớn có tiếng bên trong Thương Long phủ, thế núi liền nhau, cao đến tận trời, truyền thuyết nói rằng có một con rồng thật đã từng hạ trên đỉnh núi, do đó mới có tên là Nghênh Long

Tên của Thượng Long phủ, cũng từ đó mà ra.

Bởi Nghênh Long Sơn thế núi dốc đứng, đường núi hiểm trở, đám tiểu tử nhà Vệ Gia không dám lên đỉnh núi, mà chỉ dừng lại ở ven hồ nhỏ dưới chân núi, ngồi trên bờ hồ, dựng giá, quay lò nướng đồ.

Đây cũng là lần đầu tiên Vệ Thiên Xung tự mình ra tay nướng thịt, ban đầu còn không để ý, nhưng nhìn xiên thịt đang quay trên cái giá, những giọt mỡ nhỏ ra, mùi thơm xộc vào mũi, không khỏi kích thích nỗi thèm ăn, liền tự mình ra trận nướng thịt, thôi cũng là chơi vui, chỉ cảm thấy làm như này thật là có chút gì đó ý nghĩa.

Một đám thanh niên ở bên hồ ăn uống, chỉ khổ cho Đường Kiếp ở bên cạnh phải vất vả chăm sóc.

Cũng may là địa điểm bọn họ chọn cũng không tồi, nước hồ sâu thẳm, thế núi trùng trùng, thanh sơn bích thủy, tiểu đình cổ đạo, cũng là một nơi phong cảnh tuyệt đẹp. Không có việc gì mà ngồi ở ven hồ ngắm cảnh, cũng là một thú vui, tiếc là chỉ có Đường Kiếp đã trải qua thời đô thị hiện địa mới cảm nhận cái vẻ đẹp tự nhiên của phong cảnh nơi đây, đám người Vệ Thiên Xung thì hoàn toàn không có cảm nhận gì cả.

Bọn họ đến đây, nói thẳng ra là không phải là vì ngắm phong cảnh, mà chỉ là muốn uống rượu trộm mà thôi, vì thế mà Vệ Thiên Xung cố ý lén lút trộm từ nhà bếp ra một hũ rượu ngon.

Vệ gia phu nhân quản lí rất nhiêm khắc, những đứa trẻ chưa trưởng thành thì tuyệt đối không được phép uống rượu.

Vệ Thiên Xung thì cũng chả hứng thú gì với rượu cả, nhưng hắn rốt cuộc thì vẫn là một đứa trẻ, chỉ cần chưa trải qua thì đều muốn thử một phen.

Uống một ngụm rượu, chỉ cảm thấy vị rượu cay vô cùng, một chút cũng không ngon, nhưng nhìn một đám tiểu tử xung quanh đang nhìn mình, thì lại không dám nói mình không biết uống rượu, thôi thì đánh như giang hồ hào kiệt, giơ rượu lên trời, hô to một tiếng:

- Rượu ngon! Uống!

Cứ thế, đám tiểu tử cũng làm theo bắt đầu đứng lên uống một cách điên cuồng.

Trong này có người uống được, cũng có người không, nhưng mặc kệ là biết uống hay không, lúc này tất cả đều thoải mái chè chén.

Nói là chè chén là nói dối, thực ra là uống điên cuồng mới đúng, một đám tiểu tử vì sĩ diện, không biết kiềm chế, rất nhanh thì đã ngã đông ngã tây rồi.

Thời gian dần trôi qua, sắc trời hoàng hôn cũng ảm đạm đi, mắt thấy màn đêm buông xuống, Đường Kiếp đề nghị trở về.

Vệ Thiên Xung cũng là vui chơi quá sức, không có một chút ý nghĩ trở về nào, nói là muốn ở lại để ngắm trăng, Long hồ nguyệt cảnh ở Thương Long phủ cũng coi như là một tuyệt phẩm.

Có thể là do uống nhiều rồi, Thị Mặc nói chuyện cũng to lên vài phần, lớn tiếng nói:

- Thiếu gia, Long Sơn thưởng nguyệt này, câng phải ngồi trên cao mới thú vị, chi bằng chúng ta cùng nhau lên núi, thiếu gia thấy thế nào?

Văn Thanh nhíu mày nói:

- Sắc trời đã tối, đường núi khó đi, giờ lên núi xong lại đi xuống, sợ sẽ muộn mất, ta thấy để lần sau đi.

Ban ngày chỉ biết ăn uống, không nghĩ tới lên núi, giờ muốn lên, đi đi về về thời gian rất dài, trở về thì muộn mất, phu nhân nhất định là sẽ mắng cho.

Vệ Thiên Xung có chút say rượu, đầu óc tự nhiên sáng lên nói:

- Thế thì cưỡi ngựa lên thì được rồi, thiếu gia ta hôm nay muốn thỏa sức cưỡi ngựa, ngựa đạp Long Sơn!

- Được! Một đám tiểu tử vỗ tay hưởng ứng.

Vệ phủ thiếu gia xuất hành, thì tất nhiên phải có ngựa rồi, chỉ có điều ngựa chỉ có một con, những người khác chỉ có thể chạy bộ theo sau.

Con ngựa Táo Hồng này là lúc Vệ Thiên Xung mười tuổi được Vệ Lão Gia tặng cho làm quà, có lòng muốn hắn mượn cơ hội này để rèn luyện xương cốt. Vệ Thiên Xung đã từng lập chí muốn làm tướng quân, vì vậy mà kỹ năng cưỡi ngựa cũng từng luyện qua, chỉ có điều tuổi còn nhỏ, đại đa số thời gian chỉ là cưỡi vòng vòng, thời gian cưỡi người còn nhiều hơn cưỡi ngựa, chỉ những lúc đi dạo phố mới lấy ra để cưỡi.

Ngựa Táo Hồng do một người hầu ở Tĩnh Tâm Viên phụ trách, bây giờ đang thả ở bên cạnh cho ăn cỏ.

- Cưỡi ngựa lên núi nguy hiểm lắm! Đường Kiếp vội nói.

Nghênh Long Sơn có đường cho ngựa đi, nhưng lúc đó đường cũng không có hàng rào chắn, mặc dù là đường núi hiện đại, nhưng không phải chỗ nào cũng có hàng rào.

Bây giờ sắc trời mặc dù còn có chút tờ mờ sáng, nhưng rất nhanh nữa thôi sẽ tối đi, vạn nhất mà trên đường lên núi không chú ý, ngựa có làm sao, thì thiếu gia nhà Vệ Gia coi như xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!