Chương 1620: Ngăn chặn (p3)

Sát Lục!

Một hồi sát lục điên cuồng đẫm máu.

Tất cả mọi người như phát điên xông lên, ngăn cản đối phương.

Hiên Viên Kiếm gột rửa ánh kiếm, quang hàn khắp nơi, tuyệt tiên quyền phong lanh leo, uy thế thiên hạ.

Tầng sáu Thiên Đạo tháp chông chât vô số không gian ngấm vào ánh kiếm cùng quyền phong khủng bố, nếu trải rộng ra, có lẽ sẽ nhìn thấy cả vùng tinh không bị quyền kiếm nhồi nhét.

Đó là sự mênh mông khổng lồ người thường không thể tưởng tượng, từ phương diện khác mà nói, sự uy nghi vượt qua không gian, siêu thoát vũ trụ, xác thực đã "Vượt " lên trên.

Nhưng Đường Kiếp cùng Ngọc Thành Tử hiện giờ không hứng thú xác nhận điểm ấy.

Bọn họ điên cuồng Sát Lục, liều mạng xung kích.

Hồng Vũ Thiên Thần chết rồi, Minh Hồng thượng nhân chết rồi, Vãng Sinh Cổ Phật chết rồi, Tinh Không Cổ ma chết rồi, Quảng Pháp Thiên Thần chết rồi, Ô Ám Thiên chết rồi, Huyễn Ma nữ chết rồi...

Những tồn tại khiến nhân gian giới run sợ, có thể rung chuyển trời đất nắm giữ tinh nguyệt lần lượt vẫn lạc, chết đi. Bất kể khi sống mạnh mẽ đến đâu, vào lúc tử vong mọi huy hoàng không còn tồn tại.

Ngọc Thành Tử cùng Đường Kiếp đều muốn nhanh chóng giết hết đối thủ ngăn cản bản thân, thế nhưng luận tốc độ thì bên Ngọc Thành Tử chiếm thượng phong hơn một chút.

Nguyên nhân rất đơn giản, cản trở Đường Kiếp là đám Kim Tiên Thánh Tiên đã khôi phục thực lực, mà cản trở Ngọc Thành Tử là mấy thủ vệ có thể phát huy thực lực chân chính. Vạn Long Chi Tổ chết rồi, còn Toái Tinh đạo khôi cùng Âm Thi Minh Thần càng khó chống lại hắn. Đặc biệt là Hiên Viên Kiếm tối khắc thần hồn, trực tiếp uy hiếp Minh Thần, ngay đó không lâu đã làm hắn trọng thương một lần.

Đối thủ càng ngày càng ít, nhưng sát cơ ngày càng mạnh mẽ.

Một Diệt thần táng tiên kiếm chém ra, lần này bổ về phía Sư đà đại tôn.

Sư đà đại tôn dù là tồn tại Đại La Kim Tiên cấp song bị Thiên Đạo áp chế tu vi, hắn có chết hay không không ảnh hưởng nhiều tới Ngọc Thành Tử, giết hắn chỉ vì không muốn buông tha bất cứ kẻ nào. Sư đà đại tôn đối mặt chiêu kiếm này căn bản không có năng lực chống cự, nhưng không hề sợ hãi, trái lại gầm lên cuồng bạo như một con Sư vương chân chính.

Mắt thấy ánh kiếm sắp tới thân, đột nhiên tốc độ Hiên Viên Kiếm chậm lại.

Không có lý do gì chậm lại, xác thực mà nói, là toàn bộ không gian chậm lại. Sau đó Sư đà đại tôn đột nhiên biến mất, lúc tái xuất hiện đã ở một đầu không gian khác, Hiên Viên Kiếm chém phá vào khoảng không.

"Vương Diêu!" Ngọc Thành Tử cắn răng chửi thầm.

Ngoại trừ bôn tên Thánh Tiên thủ vệ, Vương Diêu là kẻ tạo nhiều phiền phức nhất. Thời Không chi đạo không bị ảnh hưởng, bởi vậy đã nhiều lần ra tay cứu người. Nhưng Ngọc Thành Tử cũng biết Vương Diêu khó mà duy trì nhiều lần vận dụng đạo pháp như vậy. Ngay khi cứu Sư đà đại tôn đã thể hiện sự suy yếu.

Đó là sự suy yếu đến từ thần hồn, song không giấu được Ngọc Thành Tử. Hắn cười gằn một tiếng, Hiên Viên Kiếm chém về phía Vương Diêu. Vương Diêu lui nhanh, Thời Không chi đạo vận đến đỉnh phong, nhưng thời khắc này vì trảm sát hắn, Ngọc Thành Tử tình nguyện suy yếu hợp đạo lĩnh vực, lấy thời không đạo pháp ra đánh Vương Diêu, Vương Diêu súc địa thành thốn chớp mắt van dăm, khoảng cách với Ngọc Thành Tử không đổi, chỉ là thời gian biến chậm, vậy là Hiên Viên Kiếm cũng thuận theo biến chậm, nhưng vẫn kiên định chém về phía Vương Diêu.

Thấy thế, Vương Diêu đầy tuyệt vọng. Chỉ cần Ngọc Thành Tử quyết định muốn giết hắn thì có Thời Không chi đạo cũng không thể thoát đi.

Đúng lúc này, thanh âm Đường Kiếp truyền vào trong tai: "Cầm kiếm!"

Một luồng lực lượng thấm nhập vào lòng Vương Diêu, tìm tòi hư không phía trước, Vương Diêu bắt được một vật, kéo ra trường kiếm lấp lánh từ hư không.

Đế Nhận!

Vừa vặn Hiên Viên Kiếm kề cận, Vương Diêu xoay ngang Hiên Viên Kiếm chặn trước người.

Ầm!

Ánh kiếm khiến tất cả xung quanh hóa thành bột mịn.

Vương Diêu ngã bay ra, lấy thân thể yêu ma cường hãn vẫn bị ánh kiếm cắt chém thương tích khắp người, nhưng hắn vẫn sống.

Đế Nhận toàn thân lưu quang, hoàn hảo không chút tổn hại, ngược lại Hiên Viên Kiếm xuất hiện một lỗ hổng nhỏ. Dù sau một khắc lỗ hổng tự động bù đắp, khôi phục như thường, nhưng Ngọc Thành Tử biết so về độ sắc bén, Hiên Viên Kiếm vẫn kém Đế Nhận một bậc.

Sắc mặt của hắn có chút khó coi, từ trong kẽ răng phun ra ba chữ: "Lê Cửu Dương!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!