Chưa tới một tháng, sắc mặt người này đã tối tăm, tiều tụy đi hơn rất nhiều, khóe miệng vẫn luôn duy trì ý cười ôn hòa, gật đầu với hai người.
Kỷ Viên có chút kinh ngạc.
Vân Thừa? Vị nhân huynh này kết thù với họ cũng không nhỏ, hắn với Diệp Quân Trì cũng chẳng phải là thiện nam tín nữ gì, Vân Thừa sao dám tới cản họ lại?
"Triệu Hà quả nhiên không ngăn hai người lại nổi." Vân Thừa che miệng ho khan vài tiếng, nét cười lại chân thật thêm vài phần.
Diệp Quân Trì lãnh đạm đáp: "Thế nên ngươi liền vội vã tới đây chịu chết?"
Vân Thừa lắc đầu: "Tại hạ tới là để hợp tác với hai vị."
Diệp Quân Trì ngoài cười nhưng trong không cười, cũng không đáp lời.
Bốn phía quả thực không có người, Vân Thừa một mình tới đây, hắn hẳn là rất rõ Diệp Quân Trì có thể giết hắn dễ như trở bàn tay, cho dù đã biết vậy nhưng vẫn dám xuất hiện, cũng có vài phần dũng khí.
Vân Thừa thấy họ cũng không cự tuyệt, mắt sáng lên: "Nơi này nói chuyện không tiện, đổi một nơi khác nói chuyện có được không?"
"Muốn nói gì thì cứ ở đây mà nói." Diệp Quân Trì nhàn nhạt nói, "Ta không giết ngươi là bởi lần trước ngươi thủ hạ lưu tình với A Viên, nhưng vậy cũng không có nghĩa là ta có kiên nhẫn nghe ngươi nói nhảm."
Lần trước trong khóa hồn trận, lúc Kỷ Viên lao ra khỏi vòng linh trận bảo hộ mà Diệp Quân Trì vẽ ra, bị Ngọc Thu một cước đá bay, nhưng chỉ bị chút vết thương nhẹ. Ngọc Thu luôn ra tay tàn nhẫn độc ác, không trực tiếp làm vỡ phế phủ nội tạng của Kỷ Viên, có lẽ hẳn là vào thời khắc mấu chốt Vân Thừa đã phát huy chút tác dụng của mình.
Vân Thừa có chút bất đắc dĩ, chuyện hắn muốn nói quá nhiều, lại không biết nên mở lời từ đâu, trầm mặc một lát, hắn nói: "Ta biết Triệu Dương không phải do ngươi giết, cữu cữu hôn mê cũng không có liên quan gì tới hai người cả, Giang Tuyết Tùng cũng chỉ là gieo gió gặt bão, chúng ta có thể nói chuyện được không?"
"Ngươi bị người khống chế phải không." Diệp Quân Trì nhíu mày, híp mắt, không chút dao động,"Ta không muốn đang lúc ngươi nói chuyện, lại đột nhiên một kiếm đâm tới, hoặc là nổ tan xác mà chết, ngày hôm sau giới tu chân lại lan truyền tin đồn ta giết đại công tử của Vân gia."
"Kẻ kia sẽ không giết ta đâu…" Vân Thừa nói, hốc mắt đỏ hồng, "Cha ta… cha ta vẫn còn có ý thức, gần đây ông tỉnh táo lại được một lần, bây giờ ông miễn cưỡng có thể áp chế kẻ kia lại, ta cam đoan sẽ không bị thao túng."
Dừng lại một chút, hắn tháo bội kiếm xuống, lại đưa một sợi dây thừng phát ánh sáng vàng rực rỡ ra cùng đưa cho Diệp Quân Trì: "Đây là Khốn Tiên Tác, ngươi có thể trói ta lại rồi nghe ta nói."
Diệp Quân Trì và Kỷ Viên nhìn nhau.
Vân Thừa rất có thành ý, họ vốn dĩ đã định tiếp cận Vân Thừa hỏi thăm chút tin tức, hiểu chân tướng của sự thật càng thêm chi tiết, bây giờ người lại tự mình đưa tới cửa, tuy rằng có thể có trá, nhưng họ cũng không ngại nghe lí do thoái thác của hắn một chút.
Trong lòng hai người đều đã quyết định, Diệp Quân Trì cúi đầu, không coi ai ra gì mà hôn lên ấn đường của Kỷ Viên, cười nói: "Bảo bối, có muốn nghe hắn nói một chút không?"
Kỷ Viên im lặng, lại lần nữa đối diện với Diệp Quân Trì một lát, còn chưa hiểu rõ ẩn ý không thể cho ai biết mà ánh mắt mang ý cười kia chứa đựng, đã nghe thấy hệ thống giảng giải: "Lão đại muốn nói, tất cả đều nghe lời lão bà."
Kỷ Viên: "…"
Vân Thừa tuy rằng thường ngày luôn bị Ngọc Thu khống chế, nhưng ý thức lại tỉnh táo, đương nhiên là biết chuyện Ngọc Thu đã làm, nghe thấy lời Diệp Quân Trì nói, hắn có chút khẩn trương nhìn về phía Kỷ Viên, sợ hắn vừa mở miệng ra là sẽ từ chối.
Kỷ Viên lặng lẽ nhìn nhìn Diệp Quân Trì, gật đầu với Vân Thừa.
Vân Thừa nhẹ nhàng thở ra một hơi, dẫn hai người chui vào rừng cây bên đường. Khu rừng này không biết là thông tới đâu, đúng vào ngày đông, lá cây đã rụng trụi, chỉ còn những cành cây khẳng khiu. Vừa đúng lúc tối nay còn có trăng.
Ánh trăng thanh lãnh tưới xuống, rơi xuống những nhánh cây khô gầy trong rừng cây tăm tối, nhìn chẳng khác gì móng vuốt của quỷ, gió lạnh thổi ào ào làm thi thoảng cành cây lại đong đưa, thoáng chốc bóng ma ẩn hiện, âm trầm nói không nên lời.
Hai người không xa không gần đi theo sau Vân Thừa, khắp nơi tĩnh mịch một mảnh, Diệp Quân Trì vẫn nhớ Kỷ Viên sợ quỷ, thò tay nắm lấy tay hắn, không chút để ý mà dùng ngón tay út khều khều lòng bàn tay hắn, như nhớ tới chuyện gì đó, thấp giọng nói: "A Viên, vẫn chưa nói cho ta biết, vì sao lại đột nhiên hồi tâm chuyển ý?"
Kỷ Viên bị hắn làm tới ngứa ngáy trong lòng, cũng chẳng còn lòng dạ nào nghĩ tới chuyện có quỷ hay không có quỷ nữa, huống chi bên cạnh còn có Ma quân đại nhân đi cùng, trong lòng còn ôm tiên kiếm Hồi Trì, sẽ không có yêu ma quỷ quái phương nào không có mắt tới đây hiến đầu ra đâu. Hắn rút tay ra, không rút về nổi, liền dùng sức nắm lấy ngón tay nghịch ngợm kia, lành lạnh đáp: "Chuyện này cũng cần biết nguyên nhân?"
Diệp Quân Trì nghĩ một chút, hơi mỉm cười: "Cũng không phải là muốn biết cho lắm, chỉ cần ngươi nguyện ý ở bên ta là đã đủ rồi."
"Bởi vì…" Kỷ Viên mím môi, rũ mắt nhìn xuống đất, "Ta muốn ở bên ngươi."
Bước chân của Diệp Quân Trì rõ ràng đã cứng lại.
Ngay sau đó hắn lại nghe thấy Kỷ Viên nhẹ nhàng nói tiếp: "Ta cũng muốn ngươi ở bên ta, ta cũng… thích ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!