(đồng quy = cùng về)
Dương Ninh đã bị tuyết trắng bay ngập trời bao trùm, long lanh như dát bạc, nhiều nơi cảnh núi vào mùa này nhìn chỉ thấy trên dưới như hòa làm một, núi phủ tuyết màu trắng bạc, mênh mênh mang mang.
Vào mùa lạnh băng tuyết trắng trời thế này, đừng nói đến người thường, ngay cả người tu chân cũng chẳng muốn bước chân ra khỏi cửa. Quán rượu trong thành nhỏ đầy ắp khách, có cả phàm nhân lẫn người tu chân, có điều điểm chung là đều ngồi theo nhóm, dù sao trong mắt người tu chân cao ngạo, người tu chân và người thường phàm thai ngồi trong cùng một quán rượu đã là vinh hạnh cho họ lắm rồi, nếu ngồi cạnh nhau nữa, chỉ sợ sẽ làm họ tổn thọ mất.
Điều đáng tiếc là, phần lớn phàm nhân cũng có cùng suy nghĩ với người tu chân, họ cực kì kính sợ người tu chân.
Ngồi chính giữa quán rượu chính là vài người tu chân trẻ tuổi của một môn phái nhỏ, kiêu căng quét qua một lượt phàm nhân xung quanh, thấp giọng bàn tán về chuyện lạ gần đây trong giới tu chân.
Nghe họ nói nửa ngày, cũng không nghe thấy tên của mình, thiếu niên ngồi trong góc quán nhàm chán dùng nắp chén gạt gạt lá trà, chén trà đen sì được những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của thiếu niên cầm lấy, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Nam nhân ngồi cạnh nhịn không nổi mà thò tay nắm lấy ngón tay hắn, đưa tới bên môi hôn lên, đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của hắn, hơi mỉm cười: "Ngón tay ngươi lạnh quá, ta giúp ngươi sưởi ấm."
Ngươi cứ việc trợn mắt nói dối đi.
Kỷ Viên mặt không biểu cảm, cũng không ngại để hắn thân mật với mình ngay trước mặt nhiều người.
Diệp Quân Trì được một tấc lại muốn tiến một thước, kề sát vào mái tóc hắn hít ngửi, vén phần tóc nơi gáy ra, nhìn dấu vết bên trên, có chút tiếc nuối: "Nhạt đi mất rồi."
Hắn chớp chớp mắt, ánh mắt lập lòe thần sắc nguy hiểm: "Hay là đêm nay ta lại cố gắng, in đậm cái dấu này lên một chút?"
Kỷ Viên tiếp tục duy trì vẻ mặt không cảm xúc: "Ngươi đã đồng ý thế nào với ta rồi?"
Diệp Quân Trì thở dài, nhìn thiếu niên chỉ có thể nhìn không thể ăn trước mặt, trong lòng có chút buồn bực.
Khai trai trước đó vài ngày, không cẩn thận làm có hơi quá, Kỷ Viên nằm cả ngày trên giường, nghiến răng nghiến lợi buộc hắn đồng ý trong vòng một tháng này không được chạm vào mình nữa.
Kỷ Viên nghe thấy mấy tu sĩ trẻ tuổi kia bàn tán về mấy chuyện cỏn con, nhíu mày: "Chúng ta đổi sang nơi khác đi."
Diệp Quân Trì gật đầu, đang định đứng dậy, một tiểu tu sĩ bộ dáng tuấn tú ở bàn kia đột nhiên nói: "Đúng rồi, Triệu gia chủ vẫn chưa tỉnh lại, nghe nói minh chủ đại nhân đã phái rất nhiều người đi tìm kiếm thần dược về, Chân sư huynh, không phải nhà huynh có tổ truyền một loại thần dược sao, sao không thử mang tới đó xem? Cứu cho Triệu gia chủ tỉnh lại, về sau sẽ có được một chỗ dựa vững chắc."
"Đừng nói bậy." Chân sư huynh kia quát lớn, mắng hắn một tiếng, lại có chút bất đắc dĩ nói, "Thần dược nhà ta tổ truyền thì có là gì đâu chứ, trong kho của hai nhà Vân Triệu không biết đã có bao nhiêu dược liệu quý. Lại nói, Triệu gia chủ là bị ma đầu Diệp Quân Trì kia làm hại, tu sĩ nhân giới có mấy ai cứu được ông ta đâu?"
"Phải phải phải…" Tiểu tu sĩ kia ngượng ngùng cười, "Có điều nói tới Diệp Quân Trì, nghe nói Giang gia ở Tấn Hà đại loạn cũng là do hắn làm hại?"
"Chuyện này thì cũng chưa chắc." Chân sư huynh kia trầm ngâm một lát, "Những lời gièm pha Giang gia chủ kia, tin đồn nào cũng có người đứng ra làm chứng, ta luôn cảm thấy ông ta hẳn là đã làm chuyện gì đó trái lương tâm, chọc phải kẻ thù. Cũng khó nói lắm, ai mà ngờ được Giang gia chủ quân tử lại là một người như thế chứ."
"Không phải đã nói Giang gia và Ma tộc có giao dịch sao, còn bắt những đứa trẻ có thiên phú tới Ma giới, ta thấy chuyện này chắc chắn có liên quan tới Diệp ma đầu, nói không chừng Diệp ma đầu đã giao dịch với Giang Tuyết Tùng, thật không dám tưởng tượng được những đứa trẻ kia sẽ gặp phải chuyện gì…" Một thiếu nữ lo lắng sốt ruột nói, vừa nói còn vừa trộm ngắm Chân sư huynh vài lần.
Sắc mặt Chân sư huynh vẫn nghiêm nghị như trước, nhàn nhạt đáp: "Trước khi sự tình vẫn còn chưa sáng tỏ, không thể vội vàng kết luận. Ba năm trước, Diệp Quân Trì tàn sát Minh Hư đạo quan, thế nhân cứ tưởng hắn đã phát rồ, nhưng không phải là cũng có người nói Minh Hư đạo quan dơ dáy bẩn thỉu, cho nên mới gặp phải tai ương hay sao?"
"Cái loại ma đầu không chuyện ác nào không làm này…"
"Ngoài chuyện về Minh Hư đạo quan và giết Triệu Dương ra, ta thật sự chưa từng nghe nói Diệp Quân Trì còn làm chuyện gì khác nữa." Một nữ tử khác ngồi cạnh đã cất lời, "Ta thật sự cảm thấy rất kì quái, nhiều chuyện như vậy vì sao lại không có manh mối, tại sao chưa gì đã định tội cho người ta rồi. Hơn nữa loại cặn bã như Triệu Dương này, giết cũng…"
Chân sư huynh nhíu mày: "Lâm sư muội."
Lâm sư muội tự biết mình lỡ miệng, lập tức im lặng.
Thiếu nữ kia bĩu môi: "Ma tộc có gì tốt chứ."
"Đúng thế, hơn nữa bây giờ cả thiên hạ đều đang đuổi giết ma đầu kia, hai giới nhân ma cũng có nhiều tiền bối trấn thủ, ma đầu kia chỉ sợ cũng tự biết bản thân nghiệp chướng nặng nề, không dám xuất hiện nữa." Tiểu tu sĩ vội xen mồm.
Họ nói một hồi liền đổi đề tài, Kỷ Viên nghe thấy lại nhịn không được mà muốn cười, mới nhìn Chân sư huynh và Lâm sư muội kia nhiều hơn vài lần, mắt đã bị che mất.
Kỷ Viên mấp máy môi, cũng không kéo tay của Diệp mỗ ra, cân nhắc xem không biết hắn lại ăn giấm gì, nhàn nhạt nói: "Người ta nói tốt cho ngươi kìa."
Đây vẫn là lần đầu tiên có tu sĩ Nhân giới nói tốt cho Diệp Quân Trì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!