Khi Kỷ Viên chậm rãi dạo bước trở lại, Lạc Tu Ý quá phẫn nộ đã đi mất rồi.
Diệp Quân Trì nửa dựa vào đầu giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, có chút thất thần, ngay cả lúc Kỷ Viên đã tới bên giường rồi mà vẫn không phát hiện ra.
Từ trước tới nay khi hai người ở chung vẫn luôn là Diệp Quân Trì chủ động, Kỷ Viên không ngừng lùi lại phía sau né tránh, chờ tới lúc Kỷ Viên nhận ra mình đã đồng ý với Diệp Quân Trì, khi đối mặt với hắn lại có chút luống cuống chân tay, không biết nên làm gì mới phải.
Do dự một lát, lời còn chưa ra khỏi miệng, vẫn là Diệp Quân Trì quay đầu lại, nhìn về phía Kỷ Viên, ánh mắt sáng ngời mà ôn hòa: "A Viên, vừa rồi quên chưa nói, cảm ơn ngươi đã bảo vệ ta."
Ngươi thì sao, ngươi đã bảo vệ ta bao nhiêu lần rồi?
Kỷ Viên thầm nhủ vậy trong lòng, lắc đầu, "Vết thương của ngươi thế nào rồi?"
"Ừm, Triệu Bất Thần xuống tay có chút tàn nhẫn, tay ta cũng đã được nối lại, nhưng vẫn không tiện cho lắm." Diệp Quân Trì cười tủm tỉm nhìn hắn, "A Viên có đồng ý giúp ta bôi thuốc không?"
Kỷ Viên do dự một lát, gật đầu, nghiêng đầu nhìn thấy thuốc mỡ Lạc Tu Ý mang tới đặt bên đầu giường, lại quay sang nhìn Diệp Quân Trì, ngữ khí bình đạm: "Còn muốn ta cởi áo cho ngươi nữa?"
Diệp Quân Trì thất vọng thở dài, tự tay cởi áo trong, lộ ra nửa thân trên rắn chắc đẹp đẽ, cơ bắp của hắn cũng không quá vạm vỡ, sờ lên rất thoải mái, màu da cũng không giống Kỷ Viên trắng như tuyết, một năm cũng không ra khỏi cửa được mấy lần. Kỷ Viên vẫn còn nhớ rõ cảm giác sờ trộm lần trước tốt tới mức nào, tận lực khống chế bản thân không được sờ loạn, ngồi bên mép giường quan sát vết thương trên người Diệp Quân Trì một chút.
Những vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ thực ra cũng không thành vấn đề, thậm chí đã từ từ bắt đầu khép miệng lại, vấn đề lớn chính là cái lỗ to tướng trên bụng làm người ta nhìn thấy mà kinh tâm động phách.
Kỷ Viên nhìn tới khó chịu, cẩn thận chấm chút thuốc mỡ, run rẩy bôi lên, tay lại bị Diệp Quân Trì nắm lấy, ngữ điệu hắn ôn hòa bao dung trước sau như một: "Sợ thì đừng miễn cưỡng, ta tự mình làm."
Kỷ Viên lắc đầu, vừa bôi thuốc vừa để ý tới vẻ mặt Diệp Quân Trì. Trong phòng vì không để cơ thể Kỷ Viên bị nhiễm lạnh, nên rất ấm áp, Kỷ Viên bị Diệp Quân Trì nhìn chằm chằm, rất nhanh đã vã ra một đống mồ hôi, luôn cảm thấy tiếng hít thở của Diệp mỗ càng lúc càng nặng nề.
Hệ thống tấm tắc: "Cô nam quả nam, còn gần như là trần truồng thế kia, rất dễ củi khô lửa bốc lắm."
Kỷ Viên lạnh nhạt ồ một tiếng: "Sao vậy, ngươi còn muốn ở đó rình xem một chút à?"
Hệ thống: "…" Tên nhãi ranh kia, ngươi thay tính đổi nết rồi.
Kỷ Viên cũng không định lau súng cướp cò trong lúc Diệp Quân Trì đang bị thương thế này, ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua da thịt bóng loáng, nhàn nhạt hỏi: "Miệng vết thương sẽ đều có thể khỏi hẳn chứ?"
Diệp Quân Trì ừ một tiếng, một tay nắm lấy một sợi tóc của hắn tới trước mũi ngửi, lại chậm rãi nhét vào miệng cắn cắn, khẽ cười nói: "Mùi hương của A Viên thơm quá."
"…" Kỷ Viên cố gắng duy trì sự bình tĩnh, mặc kệ đôi tai đang nóng lên, hỏi ra nghi vấn trong lòng, "Vậy vì sao những vết thương sau lưng ngươi kia lại không khép lại?"
Diệp Quân Trì trêu chọc hắn đã đủ, thấy thuốc cũng đã bôi xong, thò tay kéo Kỷ Viên lên giường, Kỷ Viên kinh hãi, chỉ kịp đạp đạp chân để tháo tung giày ra, ngay sau đó đã bị Diệp Quân Trì ấn vào trong lòng, hắn theo thói quen giãy giụa một chút, không nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân Trì, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Hư, chuyện xưa cũ mà thôi.
Đừng nghịch, miệng vết thương của ta vỡ ra mất."
Câu nói đằng sau kia quả nhiên là hữu dụng, Kỷ Viên nằm im ngay lập tức.
Diệp Quân Trì trầm mặc trong chốc lát, hình như là đang sắp xếp lại từ ngữ, xoa xoa cái đầu của người trong lòng, thấp giọng nói: "Đó là khi ta sáu tuổi."
Sau khi hắn sinh ra không lâu liền bộc lộ ra thiên phú kinh người, toàn bộ Diệp gia đều coi đứa nhỏ mới sinh ra này thành một tâm cam bảo bối mà nuôi, vô cùng cưng chiều, tất cả mọi người đều trông cậy sau này khi hắn lớn lên, sẽ có thể làm cho Diệp gia một lần nữa được nở mày nở mặt.
Khi còn nhỏ, Diệp Quân Trì cũng coi như là cẩm y ngọc thực, thậm chí còn có chút được chiều chuộng từ nhỏ, hắn có cha mẹ, thúc phụ nuông chiều hắn, có làm sai chuyện gì cũng không bị trách mắng quá mức.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào sinh nhật năm sáu tuổi ấy của hắn.
Nhiều tên đạo sĩ hung ác cùng rất nhiều người mặc áo đen xông vào Diệp gia, ngang ngược bắt Diệp Quân Trì đi, Diệp Quân Trì nhỏ xíu liều mạng giãy giụa muốn thoát ra khỏi lòng một tên đạo sĩ, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một biển lửa rợp trời.
Gia đình hạnh phúc tan biến chỉ sau một đêm, hắn bị mang tới một đạo quan, bị nhốt lại cùng với một đám trẻ con khác cũng đang kinh hoàng thất thố như hắn, bị những tên đạo sĩ kia đánh chửi tùy tiện, thậm chí còn có vài tên biến thái sẽ chọn những đứa nhỏ xinh xẻo trắng nõn mà sờ soạng, nếu không phải những kẻ kia hình như bị thứ gì đó trói buộc, chỉ sợ sẽ còn làm ra chuyện càng thêm cầm thú.
Khi đó Diệp Quân Trì chỉ có thể lo sợ không yên mà trốn trong góc tường, dùng đất bôi bẩn mặt, hắn thành thục thông minh hơn những đứa trẻ khác cùng lứa tuổi, luôn liều mạng tìm cơ hội trốn đi, khi đã suýt thành công, lại bị bắt về đánh đập dã man, thiếu chút nữa đã bị đánh chết tươi.
Thống khổ sống sót trong đạo quan mấy tháng, mấy đứa nhỏ bị che mắt đưa tới một nơi mới thật sự là địa ngục thực sự.
Diệp Quân Trì chưa bao giờ có thể ngờ rằng trên đời lại có một người đáng sợ như vậy tồn tại, không, là Ma tộc, hắn từng nghe nói tới Ma tộc hung tàn đáng sợ, lại không ngờ rằng trên đời còn có cả Ma tộc đáng sợ hơn cả trong lời đồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!